Chương 17

Nước mắt cô rơi xuống gương mặt anh . Trịnh Vũ Kình , anh thật tốt …

°°°

Sau vụ phỏng nặng , Trịnh Vũ Kình phải nằm viện để liều trị . Mỗi ngày cô đều tới đem cơm cho anh .

" Thực ra em không cần mỗi ngày đều tới đâu . "

Hạ Tử Ngôn vừa đút anh ăn vừa nói :" Em đang cố gắng làm bổn phận của một người bạn gái hiền thục , dịu dàng . "

Trịnh Vũ Kình phì cười , hưởng thụ sự chăm sóc của cô . Lúc cô chuẩn bị về trường , anh đột nhiêm nắm chặt bàn tay cô lại .

" Tối nay , em tới ngủ với anh nhé ? "

Thấy mặt cô trở nên tái méc , anh lắc đầu mỉm cười :" Yên tâm , ngày đầu tiên quý giá như vậy , anh nhất định sẽ đợi đến đêm kết hôn . "

Hạ Tử Ngôn sững người , rút tay khỏi tay anh , trở về trường .

Trường cô là Sydney , là trường nổi tiếng tại Úc . Chuyên ngành của cô là khoa ngoại thương . Hôm nay giáo sư dạy cách xử lý vết thương ở mắt . Ai nấy đều bận rộn thực hành chỉ mình cô mơ màng nhìn ra cửa sổ .

Đêm đầu tiên ư … ?

Sao cô có thể quên mình đã không còn sự trong trắng chứ ? Liệu anh ấy có bỏ rơi cô không ? Có chê bai cô không ? Có rời xa cô không ? Trong lòng dâng lên bao câu hỏi nếu như …

Tối đến , Hạ Tử Ngôn đem hai bát cơm đến bệnh viện cho Trịnh Vũ Kình . Anh ăn rất ngon miệng nhưng lại cảm thấy cô có chuyện gì trong lòng .

" Em có chuyện gì à ? "

Cô thoáng bỡ ngỡ , mỉm cười nhìn anh bình thản nói :" Hồi chiều em mới xem một câu nói đáng suy ngẫm . Theo anh lần đầu tiên của phụ nữ có quan trọng không ? "

Trịnh Vũ Kình nhíu mày , trầm mặc mấy giây rồi nhìn cô :" Nếu như anh với người phụ nữ đó không tình cảm , cái đó không quan trọng với anh . Ngược lại , nếu người đó là người anh yêu , có lẽ anh sẽ xem trọng . "

Mặt cô trở nên buồn bã lẫn đau khổ , bàn tay bấu chặt lại , cố gắng bình tĩnh tâm trạng . Đợi anh ăn xong cơm tối , cô giả vờ nói bận rồi trở về kí túc xá .

Màn đem tối tăm , thời tiết lạnh lẽo . Những làn gió lùn vào căn phòng khiến cô run người . Ánh mắt nhìn chầm chầm cái điện thoại , những lời nói khi nãy của anh cứ tua đi tua lại trong đầu cô .

Cô không muốn gạt anh nhưng lại không muốn rời xa anh . Phải chăng cô đã quá ích kỉ ?

" Đêm đầu tiên , em mất rồi ? "

Tin nhắn được gửi đi , bàn tay run rẫy tắt điện thoại , khóa nguồn . Giọt nước mắt không kìm được rơi xuống …

Hạ Tử Ngôn , tại sao mày lại yếu đuối như thế ?

Đêm dài sao thoát khỏi sự tĩnh mịch, sao tránh khỏi sự ưu thương, ảm đạm. Là đêm, là tịch mịch, là ưu thương, là đêm thê lương đến xót xa, không phải sao … ?

°°°°

Sáng hôm sau tỉnh dậy , Hạ Tử Ngôn nhìn chiếc di động mà không có dũng khí mở máy .

Cuối cùng phải nhờ cô bạn mở nguồn , cứ tưởng sẽ có nhiều cuộc gọi nhỡ , cứ tưởng sẽ có nhiều tin nhắn của anh … Nhưng không có gì cả , tin nhắn tối qua cô gửi anh không phản hồi , phía dưới đơn thuần chỉ hai từ :" Đã xem "

Trái tim cô đau nhói , mỉm cười chua xót . Tự nhủ rằng mọi chuyện cũng sẽ qua …

Cô đau lòng , bất lực nhưng đâu hay biết ở nơi phương trời xa xôi kia , cũng có một người đàn ông đau khổ vì cô …