Chương 27 Cha mẹ Sắt

Lúc này, Tống Vi Tâm và Lục Thanh Thần đã không nói ra được gì nữa.

Vì bọn họ căn bản không tưởng tượng nổi, Nhϊếp Tư Cảnh sẽ làm ra mấy chuyện như hẹn hò.

Khương Sắt đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời của hai người họ, cũng không gửi hi vọng lên người bọn họ nữa.

Cuối cùng Khương Sắt chọn thật lâu mới chọn được một bộ váy ngắn màu đen lưng cao, rồi mặc thêm một chiếc áo tay phồng hở vai màu đỏ rượu.

Thân hình Khương Sắt cao gầy, váy ngắn làm cho đôi chân thon dài thẳng tắp của cô được lộ ra ngoài, trắng nõn, vô cùng hấp dẫn.

Cô làm tóc một chút rồi tự trang điểm cho mình.

Đợi Khương Sắt làm xong thì đã là hơn 2 tiếng sau rồi.

Nhϊếp Tư Cảnh ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu nữ kiều diễm động lòng người, đặc biệt là đôi chân dài được lộ ra, khiến đôi mắt Nhϊếp Tư Cảnh hơi trầm xuống.

Khương Sắt không cảm thấy được Nhϊếp Tư Cảnh có gì đó không đúng.

Cô thoải mái quay một vòng trước mặt Nhϊếp Tư Cảnh, giống như đang khoe ra sự xinh đẹp của mình cho người yêu vậy, “Đẹp không?”

Nhϊếp Tư Cảnh đứng dậy, ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô mấy cái.

Lúc này mới từ từ lên tiếng, giọng nói hơi khàn có chút bất mãn, “…Đẹp quá mức rồi.”

Cô ra ngoài như vậy, chắc chắn sẽ thu hút không ít ánh nhìn của đàn ông.

Muốn nhốt cô lại.

Tất cả sự xinh đẹp của cô chỉ cho mình anh hưởng thụ.

Tâm lý đen tối trong lòng không ngừng nảy sinh, nhưng có lẽ anh vốn dĩ là người như vậy, chỉ vì không muốn dọa sợ con mồi mà mình yêu quý nên thu lại tất cả sự sắc bén, mang lên chiếc mặt nạ ngụy trang.

Tất cả, đều nằm trong sự khống chế của anh.

Khương Sắt ngây ngất tiếp nhận lời khen của Nhϊếp Tư Cảnh, đương nhiên cũng không để ý đến suy nghĩ đen tối của người đàn ông.

“Em đi lấy túi, đợi em một chút.”

Đợi Khương Sắt lấy túi xong, vui vẻ khoác tay Nhϊếp Tư Cảnh, ra khỏi căn nhà.

Dưới lầu của căn nhà, Nhϊếp Tư Nha đã lái xe tới.

Nhìn thấy Khương Sắt khoác tay Nhϊếp Tư Cảnh đi xuống, biết rõ tính tình của Nhϊếp Tư Cảnh, Nhϊếp Tư Nha cũng không dám nhìn Khương Sắt nhiều. Đưa chìa khóa xe cho Nhϊếp Tư Cảnh, “Anh, chị dâu, chúc hai người hẹn hò vui vẻ.”

Sau đó anh ta rất thức thời mà lui đi.

“Cảm ơn.” Khương Sắt vui vẻ cười đáp lại một tiếng.

Nụ cười này khiến Nhϊếp Tư Nha có chút sững sốt, lúc cảm nhận được ánh mắt chết chóc của Nhϊếp Tư Cảnh, Nhϊếp Tư Nha nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Anh ta còn nhớ mẹ của Khương Sắt – Giang Hoài Sơ đã từng là một người đẹp nổi tiếng của thủ đô.

Bà ấy vừa xuất hiện, tất cả thiên kim đài các của thủ đô đều không so sánh được với bà ấy.

Uyển chuyển, thanh khiết, khí chất xuất trần, khiến Giang Hoài Sơ không chỉ thuận buồm xuôi gió trên con đường sự nghiệp, còn nhận được không ít sự theo đuổi của các cậu chủ nhà quyền thế.

Lại thêm chồng của Giang Hoài Sơ, Khương Thành Hàn lúc đó cũng là một cậu chủ vô cùng đẹp trai tài giỏi.

Xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tạo ra một thần thoại trong giới giải trí.

Khương Sắt là sự kết hợp giữa hai người, có thể kém hơn không? Hơn nữa còn hậu sinh khả úy.

Gương mặt đẹp đẽ dịu dàng xuất trần như Giang Hoài Sơ, nhưng trong đó vẫn mang theo sự sắc bén của Khương Thành Hàn.

Chỉ một nụ cười cũng khiến tim người ta lỡ một nhịp.

Nhϊếp Tư Cảnh mở cửa xe bên phía ghế lái phụ cho Khương Sắt, để cô ngồi vào.

Lúc này Nhϊếp Tư Cảnh mới từ từ đi vòng qua bên ghế lái, lúc đi qua Nhϊếp Tư Nha, lãnh đạm nói một tiếng: “Tăng ca một tháng.”

“…Vâng.” Nhϊếp Tư Nha chỉ có thể ngoan ngoãn gánh họa.

Nhϊếp Tư Cảnh đưa Khương Sắt đến một nơi được gọi là một trong những địa điểm nổi tiếng của thủ đô – Khách sạn Vân Hoài Chi Điên.

Đó là gia nghiệp của nhà họ Nhϊếp, cũng là một trong những biểu tượng cho sự tài phú của nhà họ Nhϊếp.

Tòa nhà cao vυ"t trong mây, cả tòa nhà đều là của nhà họ Nhϊếp.

Trước tầng 20 là khu vực giải trí, làm việc, nghỉ ngơi, sau đó nữa thì là khách sạn và phòng họp.

Cánh cửa lớn mang phong cách cổ kính khiến người ta như lạc vào thời cổ đại, trước của còn được đặc hai cái tượng dị thú khổng lồ, hình con hổ lại có hai đôi cánh.

Hơn nữa hai bức tưởng đó đều được làm từ vàng nguyên chất.

Bức tượng vàng óng đứng sừng sững trước cửa của Vân Hoài Chi Điên, người qua lại tới lui, không ai không dừng chân lại để nhìn nó.

Nhưng lại không có bất cứ ai có gan ăn trộm.