Chương 11: Xem phim

Khu trung tăm mua sắm lớn nằm giữa thành phố tấp nập, nơi đây chia thành hai khu vực, phía dưới tầng một tầng hai sẽ dành cho người bình dân, giá cả ở khu vực này cực kỳ tiện dụng cho những gia đình tầm trung, tầng ba là khu vui chơi dành cho trẻ em, có cả rạp phim.

Từ tầng bốn trở lên sẽ là nơi những mặt hàng dành cho tiểu thư công tử của những gia đình giàu có, từ quần áo, đồ gia dụng, đến bàn ghế, giường nệm hậm chí là những món đồ chơi cho trẻ em có giá cao ngất ngưỡng, trang sức cùng đá quý đều là hàng cao cấp. Trong đó có một tầng là rạp phim cùng với những hoạt động vui chơi dành cho những người trẻ tuổi.

Mặc dù người thiết kế trung tâm mua sắm đã lườn trước được việc những thanh niên trẻ tuổi sẽ không chơi những cho chơi bình dân vì vậy họ dùng những trò chơi mang tính thách đấu giống như bida hay phóng phi tiêu hậm chí là có cả sân bóng chuyền cùng với một quầy bar nhỏ.

Đoàn người Võ An Tú sau khi vào khu đồ nữ mua vài bộ đồ cho cô thì họ di chuyển đến những khu khác xem mặt hàng khác. Nhìn giá tiền có rất nhiều con số không phía sau khiến cô không khỏi híp mắt nghi ngờ nhân sinh.

Được anh dạy về cách đếm số cô có thể nhìn ra rốt cuộc cái thứ này bao nhiêu tiền, hậm chí khi lựa quần áo cô đã chọn những bộ rẻ nhất trong cửa hàng, dù biết anh rất nhiều tiền nhưng cô thật sự không muốn phung phí vào những thứ mình không thích như vậy.

Hai người mua vài thứ sau đó để lại địa chỉ để họ chuyển hàng về tận nhà, cô nhìn tầng lầu cuối cùng mà bọn họ chưa lên, tầng này không quá đông người, chỉ lát đát vài đứa nhỏ đang chơi đùa bên trong mà thôi.

“Nơi này có gì vậy ạ?” Võ An Tú nhìn ngó xung quanh rồi hỏi, cô thấy những cái bàn khá to bên trên còn có những viên bi tròn thì không khỏi nhìn nhiều hơn một chút.

“Em muốn chơi không?” Trần Tuấn Phong không trả lời mà anh hỏi ngược lại cô.

Võ An Tú mỉm cười lắc đầu “Em chơi một mình chẳng vui ạ, nơi này còn thứ gì có thể cùng chơi không?”

Trần Tuấn Phong nhìn cô rồi nói: “Nơi này có rạp phim, anh cũng có thể phóng phi tiêu cùng em.”

“Rạp phim?” Võ An Tú nghi hoặc.

Võ An Tú nghe anh gọi liền xoay đầu nhìn sang, hai mắt cô đầy rực rở mà dồn dập hỏi anh: “Phim này có thật không ạ? Có ngôi làng như vậy sao ạ? Ma có thật không? Cái đoạn sau ấy là thế nào?”

Trần Tuấn Phong bị cô hỏi dồn dập mà dở khóc dỡ cười anh đưa tay vỗ nhẹ đầu để cô bình tĩnh lại rồi mới nói: “Nó chỉ là phim thôi em. Chắc sẽ có phần hai đấy nếu như nó có chiếu anh sẽ dẫn em đi xem tiếp nhé.”

“Vâng ạ.” Võ An Tú thất vọng thở dài nhưng anh nói sẽ dẫn cô đi xem phần sau nên cô rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Anh Hạo đi lại chỗ hai người sau đó bồng anh trở về xe lăn, đoàn người rời khỏi rạp phim. Nhìn sắc trời bên ngoài Trần Tuấn Phong liền hỏi:

“Mấy giờ rồi anh?”

“Tám giờ rồi ạ.” Anh Hạo nhìn đồng hồ đeo tay rồi trả lời.

“Đến An Hạnh thôi.” Nghe thấy thời gian đã trễ Trần Tuấn Phong liền nói.

Đoàn người nhanh chóng rời khỏi trung tâm mua sắm mà đến nhà hàng An Hạnh, đây là một trong những nhà hàng quen thuộc của anh, trước khi gãy hai chân mỗi khi có thời gian anh đều đến đây dùng bữa.

Trước cửa nhà hàng, Võ An Tú đẩy anh vào trong, nhưng khi vào trong hai người lại không thể đi tiếp được bởi vì trước cửa có hai chàng trai đang chặn đường.

“Ồ, ai đây.” Một trong hai chàng trai nhìn thấy Trần Tuấn Phong liền nhướn mày cười nói.

“Không phải tướng quân của đất nước đây sao.” Người còn lại cũng hài hước nói: “Nhưng đáng tiếc làm sao bây giờ chỉ là một phế nhân.”

“Tránh đường.” Trần Tuấn Phong bình tĩnh nói, anh chẳng muốn nói chuyện cùng những kẻ như thế này, không những vậy hai người này lại là con trai của công ty đối thủ của công ty anh.

“Ai, sao phải tránh đường nhỉ, chúng tôi đến trước mà.” Một người khinh thường nói sau đó anh ta hất mặt về phía nhân viên đang đi đến “Chúng tôi bao hết nhà hàng này, đuổi hết khách về đi.”

Nhân viên nhìn Trần Tuấn Phong sau đó sượng mặt nhìn chàng trai vừa nói, cô biết người này có ý gì. Làm trong nhà hàng cao cấp như thế này gặp những tình huống ức hϊếp người này thực sự không phải ít, nhưng chủ nhân cổ phần trong nhà hàng này nên nhà hàng cũng không sợ những người khách cố tình gây sự như vậy.

Cô nhân viên lịch sự mỉm cười nhìn chàng trai kia rồi nói: “Xin lỗi quý khách, nhà hàng chúng tôi không thể làm như vậy được ạ, bên trong nhà hàng đang có rất nhiều khách nhân nếu quý khách muốn dùng bữa thì có thể vào nhã gian, hiện tại nhà hàng chỉ còn một nhã gian chưa có lịch trước không biết quý khác nghĩ như thế nào.”

Chàng trai nghe vậy tuy hơi tức giận nhưng cũng không định làm lớn, hắn ta nghe cha mình nói người nắm giữ cổ phần ở nơi này có thân phận không nhỏ nếu làm lớn chắc chắn không có món hời, tuy nhiên nếu hắn cướp nhã gian cuôi cùng này để anh quê mặt ra về thì cũng khá tốt, vì vậy hắn ta gật đầu sau đó mỉm cười đầy đắt ý mà đi theo một nhân viên khác nhận nhã gian.

Nhưng hắn chưa kịp đi xa thì lại nghe nhân viên lúc nãy cung kính mời Trần Tuấn Phong đến nhã gian khác, nhịn không được hắn liền trừng mắt hỏi:

“Sao cô nói chỉ còn một nhã gian.”

Cô nhân viên chuyên nghiệp nói: “Kính thưa quý khách, vị khách này đã đặt bàn từ trước rồi ạ, một nhã gian cuối cùng chính là nhã gian chưa có người đặt bàn ạ.”

“Cô... Cô...” Chàng thanh niên tức tối chỉ vào mặt cô nhưng không nói hết câu được, thế mà hắn bị người khác chơi một vố như vậy, nhưng dù tức giận cũng không thể làm gì cuối cùng hắn cùng chàng trai bên cạnh hừ lạnh một tiếng xoay người nhanh chóng rời đi.

“Trò hề.” Cô mỉm cười khi hắn đi ngang qua liền nhỏ giọng nói, tiếng nói của cô chỉ vừa đủ để hai chàng thanh niên nghe cùng với anh nghe mà thôi.

“Mày... Mày...” Những người khác không biết gì nhưng bỗng nhiên một trong hai chàng thanh niên trừng lớn mắt mà chỉ vào cô run rẩy vì tức giận mà nói.

Võ An Tú chẳng hề quan tâm mà đẩy anh đi vào trong theo sự hướng dẫn của nhân viên, mặc kệ tên kia đứng trước cửa nhìn chằm chằm cô như muốn anh tươi nuốt sống cô.

Ngồi vào bàn ăn, Trần Tuấn Phong nhìn cô đầy bất đắc dĩ: “Em không cần phải làm vậy.”

Võ An Tú nhìn anh chớp hai đôi mắt ngập nước của mình rồi ra vẻ tội nghiệp nói: “Ai bảo họ bắt nạt phu quân của em.”

Trần Tuấn Phong bị cô gọi phu quân mà sững người, trong lòng bỗng trở nên ấm áp. Anh cũng không nói gì nữa, nếu cô có lòng bảo vệ anh vậy thì tùy ý cô đi mội hậu quả chính anh sẽ xử lý tất cả, nếu có người dám động vào cô thì đừng trách anh nặng tay.

Hai người dùng xong bữa tối ở nhà hàng thì trở về biệt thự. Một ngày lại tiếp tục trôi qua.