Chương 15

Trong lòng Trình An Nhã lặng lẽ rơi nước mắt, ân hận về sự thiếu hiểu biết của mình vào bảy năm trước!

Cho dù bảy năm trước Diệp tam thiếu không lạnh lùng như vậy, cô cũng không nên mù quáng xem anh là trai bao, sau đó quăng một trăm tệ cho anh coi như trả tiền bán thân.

Trình An Nhã, mày thật sự là đồ ngốc!

Nếu như Diệp tam thiếu nhớ lại đoạn ký ức này, sau đó biết được cô bí mật giấu anh sinh Ninh Ninh ra, thật sự là cô chết không có chỗ chôn.

Bây giờ cô nói mình tới nhầm phòng có được không!

Biểu cảm hiện tại của anh ta là sao? Dã thú đúng là dã thú, ngay cả ánh mắt nhìn người khác cũng mang theo vẻ sắc lạnh, này, anh đừng bày ra vẻ mặt âm hiểm như vậy nữa có được không?

“Cô xác định cô đã thành niên rồi sao?” Diệp Sâm dựa ra sau, lười biếng cong khoé miệng, mặt cô gái này liệt rồi à, một chút biểu cảm cũng không có?

Sỉ nhục, đây tuyệt đối là sỉ nhục!

Cmn, bảy năm trước vào lúc anh ăn sạch tôi, sao không thấy anh hỏi tôi có phải vị thành niên hay không?

Dường như Trình An Nhã đã quên mất việc cô mới là người chủ động đi câu dẫn người khác.

“Tổng giám đốc, tôi 24 tuổi, đã thành niên.” Trình An Nhã nghiêm trang trả lời.

Diệp Sâm nhướng mày, hai tay đan vào nhau, chống dưới cằm, nở một nụ cười như có như không liếc nhìn cô, ánh mắt đó làm cho Trình An Nhã nghĩ tới rắn.

Lạnh lẽo như rắn độc.

Trong lòng Trình An Nhã cảm thấy thấp thỏm bất an.

Anh ta thật sự không nhớ gì về cô sao?

Tim An Nhã đập thình thịch như nai con chạy loạn, sau lưng túa ra mồ hôi lạnh, thần kinh căng thẳng, theo lý mà nói, đường đường là Diệp tam thiếu mà bị người khác xem là trai bao, lại còn quăng một trăm tệ xem như tiền bán thân, loại sỉ nhục như thế tuyệt đối là lần đầu tiên trải qua, hẳn là ấn tượng khắc sâu, không thể nào quên được.

Chẳng lẽ bởi vì Diệp tam thiếu thường xuyên bị đối xử như vậy cho nên đã tập thành thói quen, bây giờ mới có thể bình tĩnh như thế!

Trình An Nhã vì suy đoán trong lòng mà trở nên bối rối.

“Quy trình công việc cụ thể thư ký Lưu sẽ nói với cô, nếu cô là thư ký số một trong giới ở London thì hãy cho mọi người thấy được năng lực thật sự của cô, không còn việc gì thì đi ra ngoài đi.” Giọng điệu Diệp Sâm vẫn lãnh đạm như cũ.

Ánh mắt thâm thuý nhìn không ra một tia cảm xúc nào.

“Vâng, Diệp tổng.” Trình An Nhã thở phào nhẹ nhõm.