Chương 152

Tiệc đính hôn của Diệp Sâm và Vân Nhược Hi được tổ chức tại khách sạn năm sao sang trọng nhất thành phố A. Khung cảnh vô cùng hoành tráng, các chính trị gia, người giàu có và nổi tiếng chỉ cần là những nhân vật tiếng tăm có chút quan hệ với hai nhà Diệp, Vân gần như đều có mặt!

Bãi đậu xe rộng lớn của khách sạn trở thành nơi trưng bày những chiếc siêu xe, khách đến tham dự ăn mặc bảnh bao, nam nhẹ nhàng lịch lãm, nữ thời trang gợi cảm.

Nơi này lại trở thành một sàn catwalk vô cùng đặc biệt.

Ánh đèn magie không ngừng lóe lên.

Hầu hết những người trong giới thượng lưu đều biết đến bữa tiệc đính hôn này. Nguồn tài chính của hai nhà họ Diệp, Vân đủ khiến nó trở nên xa hoa cấp bậc đế vương.

Đèn sáng rực rỡ, thảm trải đỏ tươi, âm nhạc tao nhã, bài trí xa hoa, toàn bộ đại sảnh nguy nga lộng lẫy, gần như chói mắt người nhìn, khiến người ta cảm nhận được sự phô trương và xa hoa của giới thượng lưu.

Hoa hồng đỏ tô điểm cho toàn bộ đại sảnh lộng lẫy tăng thêm phần lãng mạn.

Những vị khách đến chúc mừng mang theo đủ loại tâm trạng, giễu cợt, khinh thường, chúc mừng, thờ ơ, vui vẻ … Bất kể trong lòng họ đang nghĩ gì, trên mặt đều nở nụ cười chúc mừng.

Hai nhà họ Diệp, Vân đều mời các phương tiện truyền thông có quyền uy nhất để đưa tin về bữa tiệc đính hôn sang trọng này.

Cô dâu đi qua các vị khách mời với khuôn mặt hạnh phúc, nhận lời chúc phúc của họ và vui vẻ đặt tay lên bụng, ngụ ý rằng bụng của cô ta có giá trị cỡ nào.

Mặc dù hành động này hơi giả, nhưng với người có thân phận và địa vị như cô Vân làm như vậy lại hơi nực cười.

Tuy nhiên, mọi người đều khoan dung với người phụ nữ xinh đẹp sắp hạnh phúc này, ngoài một số người thật sự không muốn thấy bọn họ hạnh phúc.

Vốn dĩ chỉ là một màn trình diễn.

Đó là cách mà những người giàu có và quyền lực khoe hôn nhân, khoe có bầu, khoe sinh con…

Mọi thứ quá hoàn hảo, mọi thứ như một câu chuyện cổ tích, hoàng tử và công chúa sắp được hạnh phúc.

Nhưng mà từng phút từng giây trôi qua, từ đầu tới cuối chú rể vẫn không xuất hiện. Lúc ban đầu, người nhà họ Diệp có đi ra nói Diệp tam thiếu có việc gấp có thể sẽ trễ một chút, mọi người không cần vội.

Ngoài tình cảm lăng nhăng ra, Diệp tam thiếu còn nổi tiếng là người liều mạng làm việc, nên chuyện này không có gì là lạ.

Bởi vì trước đó không lâu truyền thông đã đưa tin về đám cưới và hạnh phúc của bọn họ, không ai nghi ngờ Diệp tam thiếu hoàn toàn không quan tâm tới bữa tiệc đính hôn này. Từ đầu tới cuối chỉ là sự tự nguyện của hai nhà Diệp, Vân.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, nụ cười của cô dâu bắt đầu trở nên gượng gạo, thỉnh thoảng ngây ngốc nhìn chỗ lối vào, cuối cùng bước vào phòng chờ dưới sự hỗ trợ của hai người cô nhà họ Vân.

Quan khách bắt đầu cảm thấy khác thường, châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán, dưới tiếng nhạc du dương kia trông có vẻ thật mỉa mai.

Trong phòng nghỉ ngơi, Vân Nhược Hi khóc như mưa, vẻ mặt đau khổ trốn trong lòng bà Vân như chịu muôn vàn ấm ức, khóc lóc thảm thiết, khiến lớp trang điểm trên mặt bị nhòe đi, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của cô ta.

Người phụ nữ mặc váy cưới trắng tinh khôi như thiên sứ khóc lóc thảm thương như vậy khiến nhà họ Vân đứt hết ruột gan.

Ông Vân giận tím mặt chất vấn ông Diệp: “Diệp Sâm đâu?”

“Đã sai người đi tìm!” Ông Diệp gằn giọng nói, ông ta đứng vững như núi mặt mày vô cảm chấp nhận sự giận dữ và sỉ nhục của nhà họ Vân. Quả thật đây là chuyện ngoài ý muốn, là ông ta suy nghĩ không chu đáo.

“Sai người đi tìm?” Ông Vân cất cao giọng bởi vì con gái yêu của mình bị sỉ nhục nên ông ta tức đỏ mặt, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Không phải ông nói chắc chắn Diệp Sâm sẽ đến hay sao? Không phải ông nói cho cậu ta biết rồi ư? Thế mà bây giờ lại thành như vậy, ông bảo Nhược Hi giấu mặt đi đâu?”

Vân Nhược Hi nghe vậy càng khóc thảm thiết hơn, nước mắt giàn giụa trên mặt.

“Sâm anh ấy…” Vân Nhược Hi nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói: “Tối qua anh ấy nói anh ấy biết mà, tại sao anh ấy lại không tới?”

Ông Diệp chau mày, xem ra ông ta đã bỏ qua điểm mù trong lời nói của Diệp Sâm. Ông ta đã nói với anh, hôm nay là lễ đính hôn của anh và Vân Nhược Hi, trong lời nói mang theo ý uy hϊếp, Diệp Sâm chỉ lạnh lùng nói biết rồi.

Anh không hề nói sẽ đồng ý, cũng sẽ không nói sẽ tới. Ông thông báo cho anh biết chuyện này, anh nói anh biết rồi, chỉ vậy mà thôi!

Nhưng ông Diệp lại nghĩ anh đã thỏa hiệp!

Trần Đức đẩy cửa đi vào, ông Vân lập tức hỏi: “Tìm được Diệp Sâm không?”

Trần Đức lắc đầu, nói với ông Diệp: “Tôi đã tìm khắp nơi, cũng không tìm được Tam thiếu gia!”

“Bệnh viện thì sao?” Ông Diệp gằn giọng hỏi. Vân Nhược Hi cũng trợn hai mắt, hoảng sợ nghe câu trả lời của Trần Đức.

Trần Đức nhìn lướt qua những người có mặt trong phòng, nói ra sự thật: “Hôm nay tam thiếu gia đã làm thủ tục xuất viện cho cô Trình, có người nhìn thấy ba người bọn họ cùng nhau rời đi nhưng không ai biết bọn họ đi đâu!”

“Vô liêm sỉ!” ông Vân tức giận đến phát run, đập tay vào gương trang điểm, kính vỡ tung tóe khắp nơi, mọi người hoảng sợ nhảy dựng lên: “Diệp Sâm hϊếp người quá đáng!”

“Đã đi tìm trong nhà Trình An Nhã chưa?” Ông Diệp hỏi Trần Đức.

Trần Đức gật đầu, sau đó lại lắc đầu, sắc mặt ông Diệp nhất thời sa sầm, trong đôi mắt sắc bén lóe lên tia tàn nhẫn, tay cầm gậy, gân xanh co giật dữ dội. Hành động này của Diệp Sâm chẳng khác nào giẫm lên mặt mũi của hai nhà Vân, Diệp.

Diệp Sâm không tham dự hôn lễ không chỉ khiến Vân Nhược Hi xấu hổ mà cả nhà họ Diệp và nhà Vân cũng không ngóc đầu lên được. Mấy tin tức điên cuồng gần đây, mấy cuộc họp báo gần đây đều sẽ trở thành trò cười.

“Phái người đi tìm, nhất định phải tìm được nó!”

“Dạ!”

Sau khi Trần Đức đi ra ngoài, ông Vân nhìn ông Diệp cả giận nói: “Ông Diệp, ông xứng với tôi sao? Diệp Sâm tằng tịu với nữ nhân viên của nó, hai đứa nó cũng đã có đứa con trai lớn vậy rồi mà còn dám gạt tôi? Đứa con gái ngoan ngoãn của tôi bị nó đùa giỡn thành ra thế này? Nó đây là không chịu trách nhiệm đúng không? Ai cũng biết Nhược Hi đã mang thai con của nó cũng sắp gả vào nhà họ Diệp rồi, hành động này của nó bảo Vân Nhược Hi phải sống thế nào đây? Nó muốn ép chết con gái tôi phải không? Chúng ta đã không so đo việc nó có con trai rồi, nó còn muốn gì nữa?”

Ông Diệp nói tới câu cuối gần như thét lên.

Ông Diệp đứng im như tượng, không so đo Diệp Sâm đã có con trai? Hứ, tại sao không so đo, còn không phải vì quyền lực, tiền tài, vì để Diệp Sâm làm trâu làm ngựa cho ông sao? Nói nghe lọt tai cỡ nào.

Mặc dù nhà họ Vân và nhà họ Diệp đều là những gia tộc giàu có, nhưng xét về tài lực và sức ảnh hưởng, nhà họ Vân không bằng nhà họ Diệp!

Dương Trạch Khôn đi từ trong sân ra, gọi điện cho ông cụ Dương giải thích sơ qua tình hình của bữa tiệc đính hôn. Người đàn ông dịu dàng, ấm áp nhếch khóe môi cười giễu cợt: “Hẳn là Diệp tam thiếu sẽ không tới!”

Dương Trạch Khôn không hiểu vì sao ông nội lại bảo anh ta đến dự tiệc đính hôn này, vốn tưởng sẽ vô cùng nhàm chán, không ngờ còn thú vị hơn hơn anh ta nghĩ nhiều!

Diệp Tam Thiếu vẫn là trước sau như một làm theo ý mình, không nghe lời ai, thế mà dám vứt bỏ Vân Nhược Hi, biến mất tăm. Anh ta nghĩ tiêu đề báo ngày mai nhất định rất đặc sắc!

Vân Nhược Hi từ thiên đường rơi xuống địa ngục, còn Diệp Sam từ hình ảnh một kẻ si tình trở thành một tên lưu manh vô trách nhiệm.

Thú vị cỡ nào!

Gần đây thành phố A rất rộn rã!

“Ông đã đoán đứa bé đó sẽ không đồng ý mối hôn sự này mà!” Ông cụ Dương cười khinh thường, có vẻ hả hê. Dương Trạch Khôn kinh ngạc trước phản ứng của ông cụ Dương nói: “Lần này để xem lão già kia thu dọn tàn cuộc này thế nào, Trạch Khôn về đi!”

“Con biết rồi, ông nội!” "Dương Trạch Khôn cười cúp điện thoại, nếu anh ta biết Diệp tam thiếu và Trình An Nhã đang ở cùng nhau, chắc chắn sẽ không vui như vậy!

Tiệc đính hôn diễn ra u ám, nhưng tại biệt thự bên bờ biển lại ấm áp và tràn ngập tiếng cười.

Cùng chung một mảnh đất nhưng lại có hai bầu trời.

Một nhà sung sướиɠ, hai nhà sầu!