Chương 37

Diệp Tam Thiếu dán sát lại, đôi mắt lạnh lẽo che kín ánh sáng nguy hiểm. Cơ thể cao ngất bao bọc lấy Trình An Nhã trong không gian nhỏ hẹp.

Mùi hương vốn dĩ rất nhạt, dọc theo đường đi đã tan đi rất nhiều. Hơi thở sạch sẽ trên người Diệp tam thiếu ngập tràn trong khoang mũi của Trình An Nhã, khiến tim cô đập loạn xạ.

"Cô nói gì?" Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run.

Trình Anh Nhã liều mạng co rút người lại, bị vây hãm xung quanh, cô không thể lùi bước được nữa. Gương mặt đẹp như tạc tượng của Diệp Sâm gần ngay trước mắt, đôi mắt lạnh lùng, sắc bén đang phản chiếu một cơ thể nhỏ bé, hoảng sợ.

Lúc này Trình An Nhã luôn bình tĩnh bỗng trở nên vô cùng hoảng hốt, tim đập thình thịch, sợ hãi nhìn anh.

"Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."

Cả người Trình An Nhã cứng ngắc, hơi thở mạnh mẽ phả vào mặt, khiến khuôn mặt nóng bừng, cô lo sợ quay đầu đi.

Cô không thích sinh vật có tính đe dọa như vậy.

Anh đến gần như vậy.

Trái tim cô dường như không còn là của mình nữa, đập như trống bỏi, dây thần kinh như muốn đứt ra.

Trên người Trình An Nhã tản mát ra hương thơm nhàn nhạt, tươi mát. Khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi tươi tắn, ở khoảng cách gần như vậy, Diệp Sâm có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập loạn xạ của cô.

Yết hầu căng lên, mắt Diệp Sâm tối sầm lại, đôi môi đỏ mọng kia như thôi thúc anh hôn lên nó.

Nghĩ sao làm vậy, cổ họng gợi cảm hơi trượt lên trượt xuống. Trái tim Trình An Nhã bỗng đập nhanh hơn, Diệp tam thiếu này đúng là nhân vật yêu nghiệt, mỗi động tác của anh khiến người ta mê muội đến mất hồn.

"Tim của cô Trình đập nhanh thật? Sao thế? Cô yêu tôi rồi à?" Ngón trỏ của Diệp tam thiếu lướt qua gương mặt cô, mát lạnh…

Hành động này còn khiến người khác rục rà rục rịch hơn so với trực tiếp, muốn mà không được, đây mới chính là khát vọng mê người nhất trong tình yêu.

Diệp Sâm chính là cao thủ thả thính. Sao một người non và xanh như Trình An Nhã có thể là đối thủ của anh được?

Tuy Trình An Nhã không phải là đối thủ thả thính nhưng không có nghĩa là cô gái dại trai. Cô vừa nghe lời này, đôi mắt sáng ngời hiện lên tia tức giận, cô đẩy anh ra, nở nụ cười tao nhã: "Tổng giám đốc Diệp, suy nghĩ của anh đều tập trung ở nửa người dưới à? Tim đập nhanh thì thế nào? Mỗi khi đối diện với bút sáp màu Tiểu Tân tim tôi cũng đập nhanh như vậy mà."

Ngụ ý là tổng giám đốc Diệp anh cũng cùng đẳng cấp với bút sáp màu Tiểu Tân mà thôi.

Trình An Nhã vốn nghĩ Diệp Sâm sẽ tức giận hét ầm lên, ai biết anh lại bày ra vẻ mặt mờ mịt, không cam lòng, tức giận bóp cằm cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Bút sáp màu Tiểu Tân là ai?"

Trình An Nhã: "...".

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

(⊙o⊙)... Không phải chứ? Anh lạc hậu vậy sao?