Chương 7: Ông nội!

Nhìn thấy Ôn Như Tâm, hai mắt Long Đào sáng rực lên.

Anh ta là đại thiếu gia nhà họ Long, ngày thường cũng hưởng việc đời cùng đám con cháu nhà họ Cố. Tự hỏi bản thân, anh ta gặp phụ nữ không một ngàn thì cũng tám trăm, một vài nữ minh tinh nho nhỏ cũng là đồ chơi của họ, thế nhưng chẳng ai so được với Ôn Như Tâm trước mắt.

Không còn gì dùng để miêu tả cô thích hợp hơn mấy chữ khuynh quốc khuynh thành.

Chỉ từ cái nhìn đầu tiên, anh ta đã thề rằng, chắc chắn phải đưa cô nàng này lên giường!

Ôn Như Tâm hơi nhíu mày, cô không thích ánh mắt của Long Đào, sau đó lên tiếng: "Người này là ai? Tại sao lại muốn cháu pha trà cho anh ta!

"Hỗn!"

Ôn Triều thay đổi nét mặt, vội vàng nói: "Sao lại nói chuyện với cậu Long như thế, mau xin lỗi người ta đi!"

Long Đào phất tay, cười nói: "Quả nhiên cô Ôn đấy khác với đám dong chi tục phấn ngoài đường, có cá tính lắm!"

Nghe vậy, Ôn Như Tâm lườm anh ta, đi tới trước mặt Ôn Triều.

"Ông ơi, đơn hàng của tập đoàn Cổ Dược ông muốn, cháu làm được rồi."

"Đây là đơn hàng 50 triệu!"

Nói xong, Ôn Như Tâm lấy hợp đồng trong túi ra.

Ôn Triều chấn động, ông ta cầm hợp đồng trong tay Ôn Như Tâm, nhìn kĩ một hồi, xác định không phải đồ giả thì mới kinh ngạc.

"Như Tâm, sao, sao cháu lại làm được?"

"Đây là đơn hàng của tập đoàn Cổ Dược đó, lại còn là đơn lớn 50 triệu nữa!"

Ôn Như Tâm nói: "Ông ơi, chính ông nói đó nhé, chỉ cần chúng cháu lấy được đơn hàng 50 triệu, ông sẽ thừa nhận thân phận Cố Trung, ông không định lật lọng đúng không?"

"Cái đó."

Ôn Triều do dự nhìn về phía Long Đào. Khi ông ta ra điều kiện này, trong lòng ôm mục đích cố ý làm khó Cố Trung, tiện ép anh giao Hắc Ngọc Cao ra, không ngờ bây giờ lại được mở mang tầm mắt.

Dù sao ông ta cũng là chủ gia tộc, không thể nuốt lời được, nhưng thừa nhận địa vị của Cố Trung thì có khác nào đắc tội với nhà họ Long.

Trong lúc nhất thời, Ôn Triều bối rối không biết nên làm thế nào.

Lúc này Long Đào mới để ý tới Cố Trung đứng sau lưng Ôn Như Tâm, nét mặt anh ta trầm xuống: "Ôn Triều, ông to gan thật đấy, gọi thiếu gia tôi tới đây để trêu ngươi đúng không?"

Nghe vậy, hai chân Ôn Triều mềm nhũn, trán toát mồ hôi. Sau lưng nhà họ Long chính là nhà họ Cố, một trong tứ đại gia tộc Hàng Thành, không phải người mà ông ta có thể đắc tội.

"Cậu Long, sao tôi dám chứ!"

"Hừ, hôm nay dù Trời Phật đến đây, tôi cũng phải đưa Như Tâm đi!"

"Tôi khuyên các người tốt nhất giải trừ hôn ước ngay, đừng tưởng có đơn hàng 50 triệu của tập đoàn Cổ Dược là đắc ý. Chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi, tập đoàn Cổ Dược sẽ hủy đơn ngay."

Anh ta vừa dứt lời, vẻ mặt tất cả mọi người đều rất khó coi. Với thế lực của nhà họ Long, muốn chơi chết nhà họ Ôn cực kỳ đơn giản.

Cố Trung nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Không ngờ chó săn của nhà họ Cố lại kiêu ngạo như vậy!"

"Thằng ranh, mày muốn chết à!"

Long Đào lập tức đứng dậy, giơ tay lên định tát.

Cố Trung giơ tay lên, không chỉ chặn cái tát lại, còn mượn lực đẩy anh ta ngã.

Tuy dùng sức rất nhẹ, nhưng Long Đào vừa đặt mông xuống đất, lửa giận trong lòng đã bừng lên.

Bản thân anh ta là cậu cả nhà họ Long, dựa lưng vào cây đại thụ nhà họ Cố, dù là người của tứ đại gia tộc nhìn thấy cũng phải cung kính, ngang tàng khắp cái đất Hàng Thành này.

Không ngờ lúc này lại bị một tên đi ở rể sỉ nhục, mất hết mặt mũi, quan trong là Cố Trung còn chọc vào chỗ đau của nhà họ Long.

Nhà họ Long trở mình được cũng nhờ làm con chó theo đuôi nhà họ Cố, đây là việc mà cả Hàng Thành đều biết, nhưng không ai dám nói ra.

Không ngờ Cố Trung lại dám nói trước mặt Long Đào.

"Thằng ranh, muốn chết à, có biết hậu quả khi đắc tội với nhà họ Long tao là gì không?"

"Lúc đánh chó còn sợ nó cắn chắc?"

Cố Trung nói vô cùng thản nhiên, ánh mắt lạnh nhạt, tuy anh không có chứng cứ cụ thế, nhưng anh biết chắc vụ hỏa hoạn mười năm trước đây, nhà họ Long có tham gia cùng bác cả!

Ôn Hải thấy tình hình không đúng, lập tức tiến lên nâng Long Đào dậy.

"Cậu Long, xin hãy bớt giận, tên nhãi này chỉ là thằng phế vật của nhà họ Long chúng tôi thôi. Ngài đừng lo, chúng tôi sẽ xử lý nó ngay."

"Người đâu, đánh gãy hai chân Cố Trung cho tôi!"

Ôn Hải hét lên, mấy tên bảo vệ lập tức xuất hiện trong đại sảnh, họ đều là tinh nhuệ của nhà họ Ôn.

"Ông nội!"

Ôn Như Tâm nức nở, nhưng Ôn Triều lại vờ như không nghe thấy.

Đột nhiên, một cô gái lao vào trong.

"Gia chủ, có cô Tɧẩʍ ɖυ Nhu đến chơi."

Cái tên này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đơ ra một lúc.

Tɧẩʍ ɖυ Nhu, đại tiểu thư nhà họ Thẩm. Nghe đồn nhà họ đang bồi dưỡng cô ta làm người nối nghiệp gia chủ nhà họ Thẩm. Thẩm Linh mà Ôn Như Tâm gặp ở tập đoàn Cổ Dược khi trước cũng chỉ là em họ của cô ta mà thôi.

Ở Hàng Thành, có lẽ vẫn chưa có ai dám không kiêng nể gì nhà họ Thẩm. Đừng nói là Long Đào trước mắt, dù nhà họ Cố có ở đây cũng không dám trở mặt với Thẩm gia.

"Sao cô Thẩm lại tới, mau mau, mời cô ấy vào!"

Ôn Triều đâu thể ngờ cái miếu nhỏ của mình hôm nay lại mời được cả hai chân phật là đại thiếu gia nhà họ Long và đại tiểu thư nhà họ Thẩm tới.

Tɧẩʍ ɖυ Nhu sải bước đi vào trong, cô ta nhìn lướt qua Cố Trung, sau đó dời mắt đi.

"Vinh hạnh cho chúng tôi quá, cô Thẩm đến mà chúng tôi không đón tiếp từ xa!"

Ôn Triều khom lưng bước về phía trước, chỉ hận không cắm cả đầu xuống đất, cung kính vươn tay.

Thế nhưng cô ta chỉ liếc nhìn, không thèm vươn tay ra. Thấy vậy, Ôn Triều chỉ đành cười ngại ngùng.

"Không biết cô Thẩm đích thân tới nhà họ Ôn chúng tôi có điều gì dạy bảo chăng?"

"Dạy bảo thì không đến nỗi, tôi chỉ muốn thông báo một chút thôi. Từ giờ trở đi, nhà họ Ôn chính là bạn hợp tác của nhà họ Thẩm chúng tôi."

Lời cô ta nói như sấm dậy đất bằng!

Sở dĩ nhà họ Long dám đi ngang đất Hàng Thành như thế là vì có nhà họ Cố chống lưng, tuy nhà họ Thẩm không to bằng nhà họ Cố, nhưng đều nằm trong tứ đại gia tộc, hiển nhiên thực lực cũng không hề kém.

Ôn Triều một lòng muốn đẩy Ôn Như Tâm vào nhà giàu chính là để tăng địa vị gia tộc lên, có ngờ đâu đột nhiên có sung từ trên trời rơi xuống.

"Cô Thẩm, cô nói thật ư?"

Long Đào nhìn về phía cô ta đầy kiêng kị.

"Tôi làm gì còn cần báo lại với anh chắc?"

Dù Long Đào lúc trước có kiêu ngạo đến đâu, đứng trước mặt Tɧẩʍ ɖυ Nhu, anh ta cũng không dám oán một câu nào.

"Cô Thẩm quá lời rồi, tôi chỉ quan tâm chút thôi."

Tɧẩʍ ɖυ Nhu quay lại nhìn Ôn Triều, nói: "Trước đó Như Tâm đã ký hợp đồng đơn hàng 50 triệu với tập đoàn Cổ Dược chúng tôi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, sau này chúng ta sẽ còn mở rộng phạm vi hợp tác."

"Nhưng tôi có một yêu cầu, tất cả việc hợp tác giữa tập đoàn Cổ Dược và nhà họ Ôn đều phải giao cho Như Tâm xử lý."

"Ngoài ra, nếu nhà họ Ôn đã là đối tượng hợp tác của nhà họ Thẩm chúng tôi, vậy chuyện của nhà họ Ôn cũng là chuyện của nhà họ Thẩm."

Nghe vậy, Long Đào dở khóc dở cười, hiển nhiên anh ta biết những lời đó là cho bản thân nghe, nhưng câu tiếp theo của Tɧẩʍ ɖυ Nhu lại khiến anh ta chết đứng tại chỗ.

"Còn bây giờ, tập đoàn Cổ Dược sẽ hủy hết tất cả đơn hàng với nhà họ Long!"

"Sử dụng tất cả thủ đoạn, chèn ép nhà họ Long cho tôi."