Chương 7: Bảo bối của em

Dịch: Phi Phi

Tắt đèn, khuôn mặt và đôi mắt của Ngôn Độ chỉ còn lại một mảng đen nhánh.

Chuyện thích hợp làm nhất vào mùa xuân lúc này mới khoan thai đến muộn ở độ đầu thu.

Hàn Cẩm Thư mơ màng, lâng lâng chìm nổi trong lòng anh. Cô không nhìn thấy khuôn mặt của Ngôn Độ nên âm thanh, hơi thở của anh đều phóng đại cực hạn trong không gian tĩnh lặng.

Đôi khi Hàn Cẩm Thư thật sự bái phục Ngôn Độ.

Anh quả thật am hiểu rất sâu sắc một người đàn ông phải làm thế nào để người phụ nữ của mình mê loạn sung sướиɠ.

Giữa lúc mê man, ý thức cũng dần mờ mịt. Điều cuối cùng cô nhớ được là anh khàn giọng bên tai cô, liên tục thì thầm gọi “Tiểu thư tình”.



Sáng sớm hôm sau, khi Hàn Cẩm Thư tắt đồng hồ báo thức, mở mắt bừng tỉnh thì Ngôn Độ đã không thấy đâu nữa.

Mặc dù có khuôn mặt kiêu ngạo bất cần, dường như không gì có thể lọt vào mắt nhưng thực tế Ngôn Độ là người rất kỷ luật. Anh có thói quen làm việc và nghỉ ngơi vô cùng khắc nghiệt đến mức có thể coi nó là một chứng bệnh. Bất kể đêm trước giao lưu tình cảm vợ chồng cuồng nhiệt đến đâu, vận động dài bao lâu thì hôm sau anh đều sẽ thức dậy vào khoảng 7 giờ, bắt đầu công việc mỗi ngày.

Hàn Cẩm Thư một mặt tự thấy bản thân mình hổ thẹn không bằng, một mặt cũng vô cùng ghét bỏ. Rõ ràng cô có tập thể hình, có tập yoga, vậy mà lần nào cũng không chống đỡ nổi nhu cầu mỗi đêm của người đàn ông. Nói thật, cô cũng rất muốn có được sức khỏe và cơ thể tràn đầy tinh lực như Ngôn Độ.

Vội vàng rửa mặt sửa soạn một lúc, Hàn Cẩm Thư rời khỏi nhà đến Thịnh Thế.

Hôm nay Hàn Cẩm Thư có một cuộc giải phẫu.

Vị khách này là đỉnh lưu nào đó trong làng giải trí, xuất thân từ nhóm nhạc nam, biết hát biết nhảy, còn từng diễn xuất trong tác phẩm mới của hai đạo diễn lớn, độ nổi tiếng và duyên khán giả khá tốt, tương lai có thể nói vô cùng thênh thang rộng mở.

Nếu có thể làm minh tinh lưu lượng thì nhan sắc sẽ không đến nỗi nào, thế nhưng công ty quản lý của minh tinh này không giấu diếm dã tâm muốn đưa đỉnh lưu trở thành thiên vương thế hệ mới của Châu Á. Vì thế người đại diện của cậu ta tìm đến Hàn Cẩm Thư, nhờ ánh mắt và bàn tay chuyên nghiệp của cô chỉnh chút nhan sắc cho đỉnh lưu.

Ba tuần trước, Hàn Cẩm Thư đã khám cho vị đỉnh lưu này.

Trong phòng VIP riêng tư, cô cẩn thận quan sát ngôi sao đỉnh lưu mới nổi trước mắt.

Thẳng thắn mà nói, nếu cởi bỏ lớp hóa trang và thoát khỏi ánh đèn sân khấu thì giá trị nhan sắc của đỉnh lưu giảm đi không ít. Hơn nữa, tất cả nghệ sĩ trong giới giải trí đều có một bệnh chung, đó là quanh năm phải trang điểm, thức đêm nhiều, làn da của chàng trai trẻ mới hai mươi ba tuổi này gặp khá nhiều vấn đề, da không đều màu, đôi mắt thâm quầng rất nghiêm trọng.

Hàn Cẩm Thư nói với người đại diện, ngũ quan của đỉnh lưu không có khuyết điểm, những tì vết nho nhỏ có thể che giấu bằng trang điểm. Nếu thật sự muốn sửa mặt, cô nghĩ đỉnh lưu có thể làm da.

Nhưng bản thân đỉnh lưu lại không đồng ý với cô, phản ứng nói: “Tôi muốn làm mắt hai mí, muốn kiểu mí dày”.

Hàn Cẩm Thư nói: “Đôi mắt của cậu mặc dù là mí lót nhưng kết hợp với ngũ quan lại vô cùng hài hòa, rất có nét riêng và độ nhận diện, không nhất thiết phải làm”.

Đỉnh lưu vẫn khăng khăng: “Không, mắt mí lót xấu lắm, tôi muốn chỉnh một chút”.

Người đại diện bên cạnh cũng phụ họa theo: “Viện trưởng Hàn, hay là cô chỉnh cho nghệ sĩ của chúng tôi một chút đi? Kỹ thuật của cô nổi tiếng trong ngành, chúng tôi tin cô, chi phí không thành vấn đề”.

Hàn Cẩm Thư cân nhắc một lát lại nói: “Nếu hai người vẫn kiên quyết, đương nhiên tôi cũng có thể làm. Nhưng tôi không đảm bảo sau khi chỉnh sẽ đẹp hơn ban đầu”.

Nghe Hàn Cẩm Thư nói vậy, người đại diện cũng có phần lo lắng, quay đầu sang thăm dò ánh mắt của nghệ sĩ nhà mình.

Đỉnh lưu vẫn kiên quyết giữ quan điểm của mình, cho rằng “độ nhận diện” không thể quan trọng bằng “đẹp”.

Hàn Cẩm Thư thấy khuyên hai người này cũng bằng không, vì vậy không nói thêm gì, khóe miệng nở nụ cười chuyên nghiệp, nói: “Được rồi, tôi đã hiểu ý của hai vị, mời hai vị đợi một lúc. Trợ lý của tôi sẽ đến ký thỏa thuận với hai người và hẹn thời gian phẫu thuật”.

Thời gian ấn định vào ba tuần sau, cũng chính là hiện tại.

Hàn Cẩm Thư thay trang phục phẫu thuật, đi găng tay, tiêu độc toàn thân sau đó đi vào phòng giải phẫu. Lúc này chàng trai đỉnh lưu đã nằm trên bàn phẫu thuật,

“Xí, không nói thì thôi, chị cũng chẳng muốn biết”.

Hai người cười đùa một lát.

Hàn Cẩm Thư do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Chị, đừng nói là chị cứ như vậy bỏ qua cho cặp gian phu da^ʍ phụ Lương Hàn Lâm và Giang Lộ đấy nhé?”.

Du Thấm thở dài, “Không bỏ qua còn có thể thế nào. Địa vị nhà họ Giang còn đó, huống chi giới hào môn của Ngân Hà lại nhỏ như vậy, ly hôn thôi chẳng lẽ còn khiến mọi người cùng biết? Đến lúc tin tức truyền ra ngoài, người xấu hổ nhất chính là chị và Quả Cam, chị không muốn thằng bé bị người khác chỉ trỏ”.

“Chị nói cũng có lý”. Hàn Cẩm Thư giậm chân không phục, “Nhưng cực phẩm thế này, không dạy cho họ bài học e là trời đất không dung”.

“Người đang làm, trời đang nhìn, cứ để họ tự sinh tự diệt đi”. Du Thấm duỗi tay ôm vai Hàn Cẩm Thư, không muốn nói chuyện khó chịu này nữa, cố ý lảng sang chuyện khác trêu chọc: “Đúng rồi, gần đây em và Ngôn Độ thế nào? Lần trước Quả Cam trở về luôn miệng nói tình cảm của dì và dượng thằng bé vô cùng bền chặt”.

Không nhắc đến Ngôn Độ còn đỡ, bây giờ nhắc đến, Hàn Cẩm Thư đột nhiên nhớ ra gì đó, vỗ trán nói: “Ây da!”.

“Sao thế?”.

“Lần trước Ngôn Độ giúp em đi nhà trẻ đón Quả Cam, em hứa sẽ mua quà cảm ơn anh ấy, suýt chút nữa thì quên mất”.

“Vừa đúng lúc”. Du Thấm cười khanh khách, “Nhân lúc còn thời gian nghỉ trưa, chúng ta đi thôi”.

Hàn Cẩm Thư: “Đi đâu?”.

Du Thấm chỉ tay vào cửa hàng bên cạnh: “Chọn quà cho chồng em”.

Hàn Cẩm Thư quay đầu nhìn.

Trước mắt là một cửa hàng nguy nga tráng lệ, mấy nhân viên trẻ tuổi mặc âu phục đen, đeo găng tay màu trắng đứng hai bên cạnh cửa lớn, tất cả đều là những chàng trai tuấn tú sáng ngời, dáng dấp cao lớn. Biển hiệu màu cam nổi bật làm nền cho biểu tượng bắt đầu bằng chữ H.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư xấu hổ, trợn mắt nói: “Ngôn Độ không phải là phụ nữ, chẳng lẽ còn thích Hermès?”

Cô có nói gì thì Du Thấm cũng đã kéo cô đi vào tiệm, miệng nói: “Chỗ này bao hết, ai cũng như nhau”.



Hàn Cẩm Thư và Du Thấm đều có SA riêng của mình ở cửa hàng cao cấp này. Thấy hai người đi vào, nhóm SA tươi cười đon đả chào đón, nhiệt tình theo sau giới thiệu sản phẩm mới của cửa hàng.

* SA: Nhân viên tư vấn sản phẩm cao cấp, trợ lý tiêu thụ trong các cửa hàng.

Hàn Cẩm Thư tỏ ý muốn mua một món quà tặng cho nam.

SA lập tức động não, đề cử cho cô một loạt sản phẩm có túi xách, dây lưng, trang sức… còn có mấy đồ nhỏ nhặt như cốc thủy tinh…vv…

Hàn Cẩm Thư xem hết một vòng vẫn không thấy gì thú vị liền đi dạo loanh quanh trong cửa hàng rộng lớn.

Đúng lúc này, tiếng giày cao gót uyển chuyển nhẹ nhàng từ xa lại gần, chậm rãi đi vào cửa hàng,

Nhóm phục vụ cung kính “Chào mừng quý khách”, sự chú ý của Hàn Cẩm Thư đổ dồn về Du Thấm đang tái mặt ở bên cạnh.

Du Thâm sững người tại chỗ, sau nửa giây kinh ngạc, ánh mắt cô ấy hiện ra sự phẫn nộ mãnh liệt.

Hàn Cẩm Thư khó hiểu quay đầu lại.

Người mới vào cửa hàng là một đôi nam nữ khoác tay nhau vô cùng thân mật. Người phụ nữ mặc toàn sản phẩm mới cao cấp của mùa mới, phú quý bức người. Người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám may thủ công, tuấn tú phiêu dật, dịu dàng nhã nhặn. Nhìn tới đúng là đôi nam nữ chó má trời đất tác hợp.

Lần này Hàn Cẩm Thư thật sự trợn mắt hết biên độ.

Không ai khác, đó chính là đôi nam nữ chủ nhân của lịch sử trò chuyện dơ bẩn trong lời Du Thấm, Lương Hàn Lâm và Giang Lộ.

Không khí ngưng trệ vài giây, cuối cùng Lương Hàn Lâm và Giang Lộ cũng nhận ra sự tồn tại của Du Thấm và Lương Hàn Lâm.

Khuôn mặt Lương Hàn Lâm khẽ biến sắc, sự lúng túng chợt lóe lên trong ánh mắt, bản năng khiến anh ta tránh khỏi Giang Lộ bên cạnh.

Giang Lộ phát hiện, lạnh lùng liếc anh ta, giọng điệu kênh kiệu: “Sao hả, đã lĩnh chứng nhận ly hôn rồi, chẳng lẽ còn không được tự do yêu đương?”.

Lúc này Lương Hàn Lâm mới nhớ ra anh ta và Du Thấm không phải vợ chồng, nhanh chóng bĩnh tĩnh, không hề có động tác nào khác.

Du Thấm hít một hơi thật sau, quay đầu nhìn sang Hàn Cẩm Thư, thấp giọng nói: “Đi thôi Cẩm Thư”.

“Đi đâu? Sao phải đi? Em vẫn chưa chọn được quà ưng ý, chị vẫn chưa mua được túi chị thích”. Hàn Cẩm Thư hơi cong môi, cố ý cao giọng: “Hơn nữa, người sai cũng không phải chúng ta, người ta còn chả chột dạ thì sao chúng ta phải đi”.

Nhóm SA xung quanh: “…”.

Nhóm SA nhìn nhau, bí mật quan sát bốn người kia.

Giang Lộ dĩ nhiên nghe hiểu ngụ ý của Hàn Cẩm Thư nhưng cô ta không tức giận. Cô ta cứ muốn ăn vạ ở đây chính là quyết tâm muốn sỉ nhục cô vợ cũ õng ẹo của Lương Hàn Lâm.

Nghe Hàn Cẩm Thư nói, Du Thấm cũng tự trấn định bản thân.

Cô ấy quay đầu hỏi SA của mình: “Tôi nhớ lần trước đã đặt ở đây một chiếc túi, đã có hàng chưa?”.

Cô gái SA cười xấu hổ, thấp giọng xin lỗi, dùng âm lượng rất nhỏ nói: “Du tiểu thư, tôi cũng không giấu cô, chiếc túi mà cô đặt có về một chiếc. Nhưng thật đáng tiếc, vì có khách hàng VIP có xếp hạng tiêu dùng cao hơn cô cũng muốn chiếc túi đó, hơn nữa cũng hẹn trước hôm nay đến lấy, cho nên…”.

Chưa dứt lời, một SA khác lấy ra chiếc túi Birkin da cá sấu màu tím nhạt, mỉm cười tươi tắn đưa nó đến trước mặt Giang Lộ: “Giang tiểu thư, đây là túi cô đặt, mời xem qua. Xin hỏi hôm nay cô còn muốn xem mẫu túi khác không?”.

Giang Lộ xách túi lên tặc lưỡi, liếc mắt nhìn Du Thấm, thản nhiên châm chọc: “Có những người ấy à, thật đáng thương, không giữ nổi đàn ông, mà túi cũng chẳng lấy được”.

Du Thấm dằn sức cắn môi, không nói gì.

Bên cạnh, Hàn Cẩm Thư hít thở sâu, im lặng niệm kinh Phật ba lần mới kiềm chế kích động muốn nện cho Giang Lộ một trận.

Thương hiệu túi xách này xưa nay đều rất khan hàng, bán túi cũng dựa vào xếp hạng tiêu dùng trong năm của khách hàng, đây là quy tắc của thương hiệu nhiều năm qua.

Xếp hạng tiêu dùng của Giang Lộ trên chị họ của cô, lấy được chiếc túi này cũng chẳng có gì đáng trách.

Nhưng, Hàn Cẩm Thư ngứa mắt bản mặt đáng ghét của Giang Lộ.

Vậy có cách nào đây?

Hàn Cẩm Thư nheo mắt tự hỏi. Vài giây sau, cô âm thầm ra quyết định, sau đó lấy di động mở Wechat, nhấn vào khung thoại có ảnh đại diện màu đen chán ngắt.

Lộc cộc gõ mấy chữ:

Cao thủ họa mặt: Ngôn tổng, giang hồ cấp cứu.

Không đến một giây, đối phương đã trả lời: Từ hai chữ đầu của tin nhắn có thể thấy em không phải gấp lắm.

Hàn Cẩm Thư: ….



Một nơi khác trong thành phố, phòng họp trên tầng cao nhất của tổng bộ Ngôn thị.

Bên dưới là lãnh đạo cao cấp của tập đoàn đang ngồi nghiêm chỉnh nơm nớp lo sợ. Giám đốc Tài vụ đang báo cáo tình hình lợi nhuận quý trước với CEO.

Không khí phòng họp vô cùng nghiêm túc, còn CEO của tập đoàn – Ngôn Độ tiên sinh ngồi ở ghế chủ vị, anh cầm một chiếc bút máy màu đen, sắc mặt lãnh đạm, rủ mắt nhìn di động.

Qua hai giây sau, ảnh đại diện hoạt hình của Cao thủ họa mặt lại gửi đến tin nhắn mới.

Ngôn Độ vừa xem:

[Cao thủ họa mặt: Chồng của em ơi, cục cưng bảo bối của em?”]

Ngôn Độ: “…”.

Chiếc bút máy trong tay anh rơi “Cạch” trên bàn khiến cả hội nghị rón rén đưa mắt nhìn.

Ngôn Độ bình tĩnh, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng gõ chữ, trả lời tin nhắn: Có chuyện gì?

Cao thủ họa mặt: Giang hồ cấp cứu, giúp em một chuyện, xong chuyện ắt có thưởng lớn.

Ngôn Độ: Thưởng lớn kiểu gì.

Lần này, đối phương mất năm giây, sau đó gửi lại một tấm ảnh.

Ngôn Độ hơi nhướng mày, chạm vào phóng to hình ảnh, phát hiện đây là một tấm thiệp tự chế. Tấm thiệp nhỏ nhắn gọn hàng, bốn góc là họa tiết hoạt hình vẽ tay. Chữ viết phía trên mềm mại xinh đẹp: Một chiếc thẻ ước nguyện.

Phía dưới còn có một hàng ghi chú:

[Hướng dẫn sử dụng thẻ ước nguyện: Viết nguyện vọng của anh vào chỗ trống, bác sĩ Hàn sẽ dốc sức thực hiện ^^]

Ngôn Độ: “…”.