Chương 22

Tuy nhiên cô còn có việc quan trọng hơn phải làm, bình thường Lâu Ninh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của khách hàng. Lần này chỉ mím môi không trả lời, chỉ đưa cho cô ấy một thực đơn mới.

Khách nhận được thực đơn mới thì không hài lòng, gửi một sticker buồn của con ếch xấu xí đầu to: tôi thật đáng thương, chơi Chopin dưới mưa.jpg

Lâu Ninh không hiểu được nửa sau "Chopin"là có ý gì, nhưng cô hiểu được nửa đầu. Cô thoát APP mà có chút cảm giác có lỗi, để chế độ tiệm đóng cửa rồi đi làm nhiệm vụ phụ.

Nắng giữa trưa mùa đông ấm áp trên phố, cô đi theo địa chỉ mà vợ chồng chị Ngô đưa, tìm đến nơi ở của Lâm Soan.

Nhiều diễn viên quần chúng bị "giam giữ" trong thành phố điện ảnh, sống trong những căn nhà gỗ rẻ tiền đông nghịt. Lâm Soan cũng thuê một căn nhà gỗ nhỏ ở đây. Nghe nói anh ta đã gửi đơn trả phòng cách đây một tuần mà vẫn chưa dọn ra ngoài, hai ngày trước vợ chồng chị Ngô mới gặp anh ta đi mua đồ.

Gõ cửa được một lúc, trong phòng mới có tiếng động chậm rãi.

Cánh cửa mở ra kêu cọt kẹt, một người đàn ông cao gầy, không cạo râu, khoảng 40 tuổi, đang tựa vào khung cửa. Đôi mắt vô hồn, cúi xuống, nước da tái nhợt, trông như sắp chết.

Người đàn ông trung niên tức giận như nói: "Làm gì đấy?"

"Xin chào ngài, tôi đến để mời ngài đến chỗ tôi làm việc"

"Ngài"? Thật kì lạ, còn bảo anh ta làm việc gì chứ? Lâm Soan còn chưa nghe xong đã nói: "Không có hứng thú."

Lâu Ninh kiên nhẫn nói: “Anh còn chưa nghe tôi nói cho anh biết anh sẽ làm việc gì mà?

"Được, cô nói đi."

"Người giao đồ ăn mang đi."

"..."

Trong hai giây, Lâm Soan cảm giác vị khách đầu tiên mấy ngày không đến đây để đòi nợ là đang trêu chọc mình, nhưng khuôn mặt của cô gái đối diện lại rất nghiêm túc, vì vậy anh ta hỏi thêm: "Tiền lương bao nhiêu, bao ăn ở à?"

Giao đồ ăn thì thế nào, một tài xế taxi có thể kiếm được hơn mười nghìn tệ một tháng...Tốt hơn tình cảnh hiện giờ của anh ta nhiều.

"Tiền lương tạm tính dựa trên lương cơ bản cộng hoa hồng, bao gồm tiền ăn nhưng ở thì ..." Lâu Ninh có chút khó xử, bản thân còn cố ở trong một căn gác nhỏ đơn giản, tìm đâu ra chổ ở cho người khác chứ?

Lời còn chưa dứt, người đàn ông trước mặt đột nhiên ngã khuỵu xuống.

Lâu Ninh bất ngờ: Dưới chân nam nhi là vàng, làm sao anh ta có thể quỳ xuống vì một chiếc giường chứ?

Cô quỳ xuống nhìn thì nhận ra Lâm Soan không phải cố ý quỳ xuống mà có lẽ là do đói quá đứng không nổi.

Trong phòng không có đồ ăn, Lâm Soan yếu ớt ép ra hai chữ: "Bánh...bao"

Xem ra đã mấy ngày anh ta chưa ăn gì đủ chất cả, một cái bánh bao làm sao đủ? Cô đỡ người đó vào phòng rồi ngồi xuống, nhét cho anh ta một viên kẹo mạch nha rồi vội vàng rời đi.

Trong thời gian chờ đợi dai dẳng, sắc mặt Lâm Soan càng ngày càng tệ, nếu có thể phát tín hiệu trên đỉnh đầu, có lẽ anh ta sẽ báo mấy cái:

[ Thời gian đã an bài, tai nạn dàn dựng, ngươi lặng yên bước đi ~ Ta tiễn ngươi đi, ngàn dặm xa xôi, ngươi im lặng trắng đen ~]

Cô không phải đến để xem trò cười của anh ta chứ.

Lúc này Lâu Ninh cầm thứ gì đó vội vàng quay lại, nhét vào người anh ta: “Ăn đi!”

Hộp thức ăn trong tay hẵng còn ấm nóng, Lâm Soan sững sờ.

Mới ăn miếng đầu, thức ăn lập tức tan trong miệng, sợi mì dai dai với nước sốt thịt thơm lừng, đột nhiên có hàng nước lạnh buốt chảy trên mặt anh ta.

Đừng có nghĩ nhiều, không phải khóc, chỉ là bụi bay vào mắt.

Nhưng nó ngon quá...! Mặc dù sống lang thang nhiều năm nhưng gốc của Lâm Soan vẫn là người Quảng Đông. Anh ta lau nước mắt, ăn ngấu nghiến món mì cay nồng, ngay cả nước súp cay đỏ cũng không bỏ qua.

Mùi thơm cay ngon quá! Ăn một hơi sạch bách, trong hộp không còn sót lại một giọt, anh ta mới tỉnh táo ngẩng đầu lên.