Chương 24

Lý Phinh đọc thông báo “Miễn phí giao hàng từ hai mươi phần trở lên" một lần, vô cùng kích động.

Nhưng nhìn xung quanh, tính cả Lăng Dư còn có đám đạo diễn cô ấy phụ trách đang gào khóc đợi ăn tổng cộng cũng chỉ có bảy mống.

Đổi lại thường ngày, Lý Phinh cũng không tính toán nữa, ba đồng tiền giao hàng cũng không phải không trả nổi, nhưng vừa nghĩ đến mình là khách hàng đầu tiên vào nhóm mua hàng, sao có thể không hưởng ưu đãi chứ??

Góp không đủ đơn quyết không từ bỏ. Cô ấy kiên quyết đến khu nghỉ ngơi của nhân viên xem thử, muốn tìm mấy mục tiêu mới thế nhưng mọi người đã ăn từ lâu rồi.

Nhìn thấy Lý Phinh không thu hoạch được gì tản bộ đi về, mấy đạo diễn trẻ tuổi bắt đầu gấp gắp: "Vẫn là nhanh lên chút đi, nhiều người đặt hàng như vậy, lỡ như bán hết thì phải làm sao."

Bị vây quanh nhìn chằm chằm, Lý Phinh xua tay, mắt cũng không chớp một cái: "Lăng Dư, cô vào trong nhóm công khai hỏi một tiếng đi, xem thử xung quanh có ai muốn ghép đơn không?"

Giống như Lăng Dư công việc của Trần Ninh phải chạy trong đài truyền hình suốt ngày, trong một năm có 350 ngày ở lại trong trụ sở truyền hình. Người cùng nghề chung với nhau ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, đừng nói là đã quen mặt mũi, cho dù nói là chủ nhà ở chung một tiểu khu cũng không quá đáng.

Vì thế các bộ phận có không ít các nhóm nhỏ nhóm lớn, tiện để giao lưu cùng chia sẻ tài nguyên.

"Được thôi." Lăng Dư mở "Nhóm người phụ trách đài truyền hình Hoài Cẩm 2" đưa trang chủ của Mạch Hương Quán vào, rất hiểu chuyện phát một cái lì xì nhỏ để kiếm người ra.

Trần Ninh cũng ở trong nhóm, nhìn thấy Lăng Dư lên tiếng, không nhận lì xì đã chạy ra giúp đỡ kêu gọi:

[Lì xì có thể không nhận nhưng thức ăn không thể không đặt! Mùi vị của quán mì này thật sự vừa ngon vừa rẻ, đi ngang qua đừng có bỏ lỡ, giống như tôi không may mắn đã bỏ lỡ hai lần chỉ có thể hối hận bưng ly trà sữa, chảy nước mắt có mùi sữa./ Gào khóc.]

Lập tức cũng có người nhắn: [@Ninh Ninh Tử, trà sữa của cô không phải gom đơn chung với tôi sao? Cái nhìn chăm chú chết người.jpg, tôi nghi ngờ cô đổ oan cho chủ quán. Hơn nữa tôi đã nắm được bằng chứng, chuẩn bị báo cáo rồi, hihi. (Điên cuồng ám thị, phát lì xì thì có thể phá vỡ.)]

Tiệm trà sữa cũng có nhóm mua về, Trần Ninh và người này đều là khách hàng quen trong nhóm.

[Thân ái, phía bên đây yêu cầu cô im miệng nhỏ lại, nếu không đêm nay cô sẽ bị tôi ám sát.]

[@Ninh Ninh Tử, tiệm bán mang về các cô đề xuất hình như hôm qua lãnh đạo Lưu của chúng tôi đã đặt rồi, tôi cũng không rõ lắm, hay thử đối chứng lại tên món đi: mì trộn tương.]

Dưới danh tiếng của đạo diễn Lưu nổ ra một đám người:

[?Có phải đạo diễn Lưu đó, đối chứng ám hiệu: Chàng trai một đêm 17 lần.]

[Tự tin chút, không cần dùng ám hiệu, không có ai khác chính là anh ta. Cái người thức thâu đêm bắt quay chụp 17 lần cũng phải qua,, diễn viên mới ngày đầu tiên mới vào đoàn đã bị mắng đến khóc, ngày thứ hai trực tiếp sụp đổ muốn về nhà tìm mẹ.]

Trần Ninh: [@Tiểu Trương đầu hói, đúng đúng! Chính là mì trộn tương, chỉ có hai mươi đồng đã cả tô đầy! Anh không biết sốt tương thịt đó thơm biết bao, sợi mì dai như thế nào, tôi chỉ ăn một miếng đã khó có thể quên được… Nói đến tôi lại hận không thể gϊếŧ chết bản thân xấu xí đó/ Tạm biệt.]

[Phải không? Vốn dĩ tôi nói hai mươi đồng cũng quá rẻ, đoán chừng ăn không no, lại sợ xảy ra vấn đề, không dám đặt. Bây giờ nghe mọi người nói, tôi cũng muốn đặt rồi.”

[OMG đặt nó—! Trên mười phần tiền giao hàng là một tệ rưỡi, hai mươi phần miễn phí. Chỗ chúng tôi có bảy phần rồi, mọi người cố gắng gom đủ nha.]

[Người đã từng ăn hiện thân lên nói, thật ra không chỉ mì trộn tương ngon, mì sốt đậu thịt đó cũng rất tuyệt. Quả thật không thể tưởng tượng được miếng đậu thơm ngon vừa vào miệng liền tan ra, còn có chút nước thịt thơm cay nồng túa ra… Nói chung tôi ăn hết cả nước và cái, không sót một giọt (không phải đang nói quá) không nói nữa, lấy giấy thấm nước miếng đây.]

[Vậy được thôi, vậy thì lấy mười phần mì trộn tương, năm phần mì sốt đậu thịt, gom đơn! Chúng tôi cũng phải thử xem, rốt cuộc ngon như thế nào!]