Chương 28

...

Vừa mới làm xong cơm hộp cho đơn trên APP Mỹ Tiệp, người giao hàng vừa rời khỏi đã có một bóng người cao lớn quen thuộc đi vào.

Cố Sính ngồi xuống vị trí ở trong cùng, còn Lâu Ninh đứng ở sau bếp.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của nữ đầu bếp nhỏ, hàng lông mi dày đậm của Cố Sính nâng lên, đôi mắt màu đen phản chiếu một bóng người xinh đẹp.

"Muốn màu trắng." Yên lặng vài giây rồi anh mới nói tiếp: "Đáng yêu."

... Yêu cầu kỳ lạ làm Lâu Ninh hơi khó hiểu: "?"

Đúng lúc này, [Đầu bếp cẩm lý] vui vẻ kêu "Ting" một tiếng: [Sau năm lần bảy lượt đầu bếp nhỏ bày trận, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của tướng quân ~ Trong ngày được chờ mong này, tướng quân Long Hổ đang rất tò mò: Đầu bếp nhỏ sẽ nấu món ngon gì đây?]

Cô cầm điện thoại lên nhìn, ánh mắt chợt khựng lại.

Mình "năm lần bảy lượt" bày trận lúc nào? Hơn nữa, tướng quân cũng có ăn bánh cô làm đâu…

[-- Chúc mừng đầu bếp nhỏ gặp được nhiệm vụ đột xuất giới hạn: "Lòng hiếu kỳ của tướng quân", hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng tin tức về thân phận của tướng quân, yêu cầu đầu bếp nghiêm túc làm nhiệm vụ ~]

Thấy được chữ quan trọng nhất, Lâu Ninh lại thấy vui vẻ. Tuy yêu cầu của tướng quân khá kỳ quặc, nhưng cô không thể để nhiệm vụ thất bại được.

-

Luôn có hai phương pháp làm được theo nhu cầu của thực khách mà không bao giờ sai: Một là sáng tạo dựa trên hương vị được yêu thích, hai là giữ nguyên hương vị kinh điển.

Lâu Ninh nghĩ kỹ rồi, cô sẽ làm canh hoành thánh rắc hành lá kinh điển của mọi nhà, không phải hoành thánh trắng trắng lại còn đáng yêu sao?

Cô thầm cười, mình đúng là đầu bếp thông minh. Phần hoành thánh còn lại, Lâu Ninh tự làm cho mình một bát, Lâm Soan ăn hai bát lớn là có thể giải quyết sạch sẽ.

Sau khi đóng cửa cửa hàng, Lâu Ninh lại quay lại làm việc ở phòng bếp để ngâm gạo nếp và gạo nếp cẩm rồi đặt riêng trong hai cái chậu lớn. Chuẩn bị đồ ăn xong cô lại đặt trước một phần tôm cua tươi, mùa này chỉ còn một đợt cua cuối cùng.

Ngồi xuống tính toán lại doanh thu, còn thiếu 2500 tệ nữa là đạt KPI, đã tiến bộ hơn lúc mới bắt đầu nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không chỉ có thể phát lương lúc đầu tháng, tiền thuê nhà cũng không thành vấn đề, ngoài ra còn có không ít lợi nhuận.

Nói không chừng, mong muốn sắm sửa đồ tết cho bà nội Lâu của nguyên chủ và mục tiêu sửa chữa lại mặt tiền của cửa hàng cũng sắp được thực hiện rồi.

Lướt APP Whale live thêm một lúc, cuối cùng Lâu Ninh cũng không chịu được nữa, tắt đèn đi ngủ.

Đêm khuya, bên cạnh gương mặt say ngủ của cô, màn hình điện thoại sáng lên, liên tục có thông báo mới:

[Ting! Chúc mừng đầu bếp nhỏ hoàn thành nhiệm vụ chính, tăng hai điểm sức khỏe cho tướng quân Long Hổ ~]

[Thu hoạch ngoài ý muốn 1: Một chiếc khăn thủ công của thương hiệu thời trang xa xỉ B (Giá thị trường: 4800 tệ). Do không thể giặt sạch được vết bẩn nên giá trị thương hiệu giảm đáng kể -- Thật đáng tiếc!]

[Thu hoạch ngoài ý muốn 2: Một bản chữ ký có thể có giá trị hoặc không (Không thể định giá). Bổ sung: Dựa theo hành động quý trọng của đầu bếp nhỏ, vật phẩm này tôi không định giá nữa.]

[Chúc mừng đầu bếp nhỏ hoàn thành thành tựu hằng ngày: "Sự trìu mến đến từ Tướng quân"~ Hệ thống tự động cập nhật, đầu bếp nhỏ hãy chuẩn bị sẵn sàng...]

...

Sáng sớm.

Trong khoảng cách một cây số từ “Mạch Hương Quán” đến thành phố điện ảnh, có một quán mì nhỏ tên là "Nhà hàng Mạch Hương".

Không có khách hàng, bà chủ ngồi trước quầy ủ rũ gục mặt xuống, lười biếng lướt tin tức mới hằng ngày.

Ông chủ ở sau bếp nấu một nồi mì to, dùng hơi ấm của bếp để sưởi, thổi "phù phù" vào tay vài cái rồi xoa đôi tay mập mạp.

"Được rồi được rồi, đừng có thổi phù phù nữa, y như con heo vậy." Bà chủ tức giận, chua ngoa mắng một câu.

Ông chủ quán mì ngẩng đầu, nhìn vợ mình đang ngồi trước quầy. Cách làn khói mờ mờ, bà chủ quán có một khuôn mặt tròn cùng đôi mắt to. Tuy đã ba mươi mấy nhưng vẫn buộc tóc cao như những cô gái trẻ, anh ta cũng không tức giận.

Anh ta lại còn cười hai tiếng: "Sao vậy, bụng khó chịu hay sao mà lại tức giận như trẻ con thế?”

"Anh tự nhìn cửa hàng của anh đi!" Bà chủ trợn trắng mắt: "Sắp ăn Tết rồi! Đến lúc về quê, đám trẻ con đông như đội bóng còn đang chờ lì xì mà giờ anh còn cười được sao?"

Trong lòng ông chủ quán mì cũng không thoải mái: "Tại ít khách du lịch mà, quán chúng ta lại ở chỗ vắng."

Lượng khách đúng là quá ít! Nếu một ngày có một vạn người tới, đừng nói là một chén mì, dù anh ta bán bột mì thì vẫn có thể bán được vài trăm túi.

"Tôi thấy chưa chắc đã là vậy đâu."

Bà chủ cười nhạo: "Anh không nhận ra gần đây khách hàng đều đi qua đây sao? Còn đi sâu vào bên trong nữa? Bình thường ruồi bọ còn lười đến, hai ngày nay lại có mấy lượt người đi qua."

"Vậy cô nghĩ là tại sao?"

"Còn hỏi tôi à? Quê mùa."

Mắng chồng một câu rồi bà chủ mới ra lệnh: "Chờ đến lúc ăn cơm xong thì tôi trông cửa hàng là được, anh đi vào trong xem có chuyện gì."

Ông chủ quán mì liên tục gật đầu, đầu óc buôn bán của anh ta không đủ nên chỉ biết ở sau bếp, mọi chuyện trong tiệm luôn do vợ quyết định.

Vợ nói có chuyện bất bình thường, vậy nhất định phải đi xem thử.

...