Chương 2: Ra mắt nhà vợ

Sau khi hai người kết hôn thì không có gì thay đổi, có lẽ cảnh sát cũng cần làm việc, cuối năm anh bận đến mức không thể liên lạc gì với cô.

Kết hôn ngày thứ ba anh mới đến nhà cô để gặp ba mẹ cô. Cô căn bản không biết phải nói thế nào, là anh yêu cầu muốn gặp mặt ba mẹ cô.

Đã kết hôn rồi, quả thật bây giờ mà còn không gặp nữa thì có hơi xấu hổ, Trì Miểu ấp úng, cuối cùng vẫn căng da đầu nói chuyện này cho ba mẹ biết.

Vợ xấu đến mấy cũng phải gặp cha mẹ chồng, ít nhất có một người chồng thế này cũng sẽ không mất mặt, đúng không?

Đêm đó họ đã trực tiếp gặp nhau, Trì Miểu đứng bên cạnh chột dạ như đà điểu. Vợ chồng nhà họ Trì cuối cùng phải bắt đầu hỏi han Giang Hành.

“Có nhà không?”

Giang Hành: “Có ba căn ạ, cách nhà chú chỉ khoảng một đoạn đường, có một tiểu khu cách vách.”

Ba Trì: Con gái mình sao lại chọn đúng một đứa trẻ đầy hứa hẹn thế này?

“Có xe không?”

Giang Hành: “Có ạ, nhưng ít khi chạy, cháu chủ yếu dùng xe để làm nhiệm vụ.”

Ba Trì: ……Hình như cũng không tệ nhỉ?

“Là người địa phương sao?”

Giang Hành: “Hộ khẩu bản địa ạ, ba mẹ con cũng vậy.”

“Cha mẹ cháu làm gì? Trong nhà có anh chị em nào khác không?”

***

Cuộc thẩm vấn kéo dài khoảng nửa tiếng, chỉ có Trì Miểu hăng say ăn uống bên cạnh, nghe được nửa chừng cô liền cảm thấy không hứng thú, chỉ nhớ một ít nội dung.

Tính ra ba mẹ cô vẫn đáng tin cậy, ít nhất còn đáng tin cậy hơn cô, có họ trấn cửa ải, cô không cần nóng lòng.

Vợ chồng nhà họ Trì rất vui, cảm thấy đứa nhỏ Giang Hành này không tệ. Vẻ ngoài không tệ, người trầm ổn, nhìn ra được anh sống trong một gia đình hạnh phúc.

Mọi người vui vẻ uống rượu, ba Trì lấy bình rượu ngon mà ông thích nhất, vừa uống một ly, mặt đã đỏ bừng, ông còn kéo Giang Hành lại nói không say không về. Chuyện này không thể từ chối, Giang Hành uống cùng không vài ly.

Lúc chuẩn bị rời đi, ba Trì vỗ vai Giang Hành, đôi mắt ươn ướt nói với anh.

“Miểu Miểu đành trông cậy vào con, đến lúc đó vất vả cho con rồi.”

Giang Hành gật đầu, “Con hứa, thưa ba vợ.”

“Đứa nhỏ này, còn chưa kết hôn thì đừng kêu chú như vậy……”

Giang Hành ngược lại rất thành thật, anh nhìn ba Trì, ánh mắt chân thành: “Con và Miểu Miểu đã đăng ký kết hôn rồi, một tháng trước con đã gửi lên trên, ba thấy hôn lễ nên cử hành lúc nào mới tốt đây?”

Ba người nhà họ Trì: “……”

Trái tim Trì Miểu đập thình thịch, không phải đã kêu anh đừng để lộ sao?!

Ba Trì trầm mặc nửa ngày, ông còn nghĩ là do mình uống say, lúc nói chuyện cũng hơi lắp bắp.

“Cháu, cháu nói gì? Đăng ký gì….”

“Ba ngày trước, con và Trì Miểu đã đăng ký kết hôn rồi, cô ấy không nói với hai người sao ạ?”

Giang Hành lấy hai tờ giấy đăng ký từ trong túi ra, bắt đầu ngây thơ nói, tờ giấy đó ba Trì vừa nhìn đã biết là gì. Khi ông sắp xé tờ giấy đó đi vì tức giận thì anh đã lập tức cất vào túi.

“Là vợ con kêu con giữ cho kỹ, con không thể để cô ấy mất tín nhiệm vì con.”

Lời anh nói cũng rất có cơ sở, anh cúi đầu nói với ba mẹ Trì: “Hôn lễ con sẽ làm thật tốt, sẽ không để hai người thất vọng đâu ạ.”

Nói xong, anh nhìn Trì Miểu với ánh mắt “em yên tâm”.

Sau đó, anh liền rời đi….

Buổi tối, cả nhà họ Trì một đêm không ngủ, vang khắp nhà đều là giọng nói giáo dục con của vợ chồng nhà họ Trì.

Trì Miểu sống 26 năm, lần đầu tiên cô làm ra chuyện khiến ba mẹ nổi trận lôi đình.

Đó chính là chuyện cô lén kết hôn cùng cảnh sát.

Cô yên lặng nhớ kỹ chuyện Giang Hành làm, mới kết hôn 3 ngày mà anh đã bắt nạt cô thành thế này, đúng là đồ xấu xa.

Ban đầu cô còn nghĩ anh là người chính trực! Bây giờ cô đã bắt đầu hối hận, không biết có nên đề cập đến chuyện ly hôn không.

Lúc này Trì Miểu mới bắt đầu ảo não.

Lúc trước là do cô nhất thời xúc động, sớm biết như vậy cô đã lấy giấy kết hôn lại rồi!