Chương 8: Hôn

Hai cơ thể chạm vào nhau như củi khô gặp lửa, chỉ một chút thôi đã cháy bỏng. Trì Miểu cảm nhận tay anh nhéo cằm mình, sau đó trực tiếp hôn môi cô.

Giang Hành có chút bá đạo, đại khái là không biết hôn thế nào để cô thoải mái, anh chỉ biết vụng về hôn cô.

Nhìn đôi môi đỏ của Trì Miểu còn đậm hơn lúc nãy, đôi môi đỏ nhuận như dính mật, như chiếc váy ngủ ngày kết hôn, anh nhịn không được mà muốn ăn hết son môi của cô.

Thật ngọt.

Giữa chừng chạm vào môi cô, đại khái là chạm vào răng cô, nước miếng hòa vào nhau, hơi thở triền miên bên nhau.

Cuối cùng, trong nháy mắt anh buông ra cô thở hổn hển, đỏ mặt thừa nhận mình sai.

“Anh không rành lắm……”

“Em cũng không rành lắm…..”

Vành mắt Trì Miểu hồng hồng, cơ thể bị đau, hít thở cũng khó khăn.

Cô cảm giác tim mình đập rất nhanh, cơ thể đứng không vững, cả người phải dựa vào Giang Hành mới có thể giữ cân bằng. Cảm nhận được cơ thể anh nóng bừng, không hiểu sao trong lòng cô lại có một cảm giác an toàn.

Giang Hành như một người tốt, mang theo hào quang của cảnh sát, lúc thân mật với cô lại hỏi cô có được hay không.

Loại tinh thần chính nghĩa kỳ quái này thật sự khiến cô xấu hổ muốn chết.

Dù sau hôn qua một lần thì lá gan cũng lớn hơn một chút, thấy Trì Miểu không bài xích việc thân mật với mình, tay Giang Hành đặt bên eo cô bắt đầu cọ xát.

Thở phào một hơi, Giang Hành cảm giác được hơi thở mình nặng nề, phía dưới trướng muốn chết. Anh cố tình cách xa cô một chút, không muốn cô phát hiện sự bất thường của mình.

Cục cảnh sát có một bộ phận đặc thù là tổ quét rác, lúc đi ngang qua ít nhiều có thể nhìn thấy một ít "kiến thức người lớn", Giang Hành biết mình chưa từng ra trận nhưng kiến thức trong chuyện này thì biết không ít.

Kích cỡ của anh cần có màn dạo đầu.

Lúc tay bắt đầu do dự mò xuống, anh lẩm bẩm bên tai cô: “Nếu ghét thì đẩy anh ra.”

Dù sao hai người cũng phải làm đến bước này, anh có cảm giác mình thật sự không thể nhịn được nữa.

Trì Miểu cúi đầu không nhìn anh, thấy bàn tay đi xuống của anh dừng lại, trái tim đập chậm nửa nhịp, nghe anh nói vậy, cô lại bắt đầu thẹn thùng.

Lần này không chờ quá lâu, Giang Hành nhìn thấy con thỏ trắng trong lòng mình khẽ gật đầu.

Cô đồng ý, bên tai đỏ ửng tỏ vẻ thẹn thùng, có chút đáng yêu.

Giang Hành hơi mỉm cười, nhìn Trì Miểu không dám ngẩng đầu, tầm mắt cố đều nhìn vào tay Giang Hành—— còn cả nhìn háng anh.

Sao nơi đó lại cứng! Trực tiếp dựng thành cái lều nhỏ, dùng mắt thường cũng có thể thấy nó rất lớn.

Ừm…… Nếu cứ thế mà tiến vào, có phải sẽ đau không nhỉ?

Trong đầu cô đều là những suy nghĩ này, hơi thở cũng dần chậm lại, cô theo bản năng nuốt nước miếng.

Hai người nhỏ tuổi cứ vậy mà thăm dò nhau, tay Giang Hành cuối cùng cũng tìm được phía dưới của cô.

Có chút ướt.

Trong nháy mắt anh chạm vào, trái tim Trì Miểu run run, xấu hổ cọ vào lòng anh.

Cô ướt.

Từ lúc hôn môi phía dưới của cô đã có phản ứng, cảm giác này khiến cô thấy mình không phải mình.

Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác này, cảm giác xấu hổ đến loạn, không biết phải đối mặt với anh thế nào.

Hai người đã kết hôn, cô không có lý do gì mà từ chối Giang Hành.

“Sợ sao?” Giang Hành hơi dừng lại, cảm giác cơ thể cô căng chặt, anh bắt đầu do dự.

“Không!” Trì Miểu cảm giác được bàn tay anh đã dời chỗ khác, cô giận sôi máu: “Anh tiếp tục……”

Sao có thể nói ra những lời mình muốn nói thế này? Còn trước mặt anh lộ ra biểu cảm dâʍ đãиɠ như vậy?

Mặt Trì Miểu như muốn nổ tung, ngay cả lời nói cũng hơi nức nở.

Rốt cuộc là anh có phải đàn ông hay không! Sao cứ do dự mãi như vậy!