Chương 14. Làm sao có thể pha trà mà không cần nước sôi chứ?

Đường Tung đột nhiên bị một trận ngã xuống làm cho tỉnh giấc, anh hít vào một hơi, cả eo đau nhức, dụi mắt quay đầu lại thì thấy cô đang dùng tay chống mặt nhìn anh chằm chằm.

Đường Tung: ". . . . . ."

Đường Tung: "Em đang làm gì vậy."

"Anh tỉnh rồi sao?" Nguyên Minh Thanh nháy mắt với anh.

"Em tỉnh dậy trước, vậy tại sao em không dậy?"

"Vậy thì anh đừng ôm chặt em như vậy nữa." Cô cúi đầu trợn tròn mắt nhìn: "Không làm sao em dậy được?"

". . . . . ."

Đường Tung vội vàng buông cô ra.

Nguyên Minh Thanh bĩu môi, xoay người sờ điện thoại, mở màn hình lên bấm vào khung trò chuyện trên Wechat.

Đường Tung cướp lấy điện thoại di động của cô: ". . . . . . Em muốn làm gì vậy."

"Hả? Em, Em xem giờ một chút."

"Ờ, thì. . ." Nghe được câu trả lời không phải là điều mình đang sợ, lúc này Đường Tung mới trả lại điện thoại cho đối phương: "Anh tưởng em muốn tố cáo với Nguyên Nhật Minh."

". . . . . ."

". . . . . . ?"

Nguyên Minh Thanh cảm thấy bản thân giống như bị anh nắm được nhược điểm.

"Ừ ——" Cô lật người qua, đối mặt với Đường Tung: " Vậy em sẽ cùng anh quay trở lại trường học."

"Em theo tôi trở lại làm gì."

"Em. . . Em, em trở về lấy sách! Còn nữa. . . . . . Tìm giáo viên hướng dẫn nộp giấy viết xin phép nghỉ cho anh họ em." Cô trả lời ấp úng, chỉ mong không bị bại lộ.

". . ." Nhưng Đường Tung lại lật người lại, đưa lưng về phía cô: "Anh cầm giúp em là được, em đưa giấy phép cho anh là được."

"Không cần mà, em chỉ muốn ở cùng với anh, hơn nữa. . . hơn nữa anh của em đưa cho nhiều sách như vậy, một mình em làm sao mà cầm hết được." Cô kéo góc áo của Đường Tung: "Vả lại, anh làm thế nào mà xin phép được giáo viên hướng dẫn? Ông ấy sẽ không nghĩ rằng anh và anh họ em cùng nhau thông đồng lừa gạt ông ta chứ?"

Thật ra nói nhiều như vậy. . . Mục đích chủ yếu cô muốn đi theo Đường Tung trở lại trường là muốn nhìn anh chơi bóng rổ, hì hì.

"Vậy em đi xin phép thì không có vấn đề gì sao? Em là em họ cậu ta, giáo viên hướng dẫn cũng sẽ cho rằng anh em các ngươi thông đồng lừa gạt ông ta." Đường Tung vươn tay, hất cô ra: "Em đưa giấy phép cho anh là được, tự anh kí cho cậu ta."

". . . . . ."

Nguyên Minh Thanh lật người lại, bĩu môi nói: "Vậy được rồi, em sẽ nói cho anh họ em biết rằng anh cưỡng ép. . ."

"Anh đâu có?" Nghe đến đây, Đường Tung lập tức bật dậy phản bác: " Là tự em chủ động trước, đâu có liên quan gì tới anh?"

"Vậy anh hoàn toàn có thể từ chối em?" Nguyên Minh Thanh bày ra dáng vẻ ngây thơ và trong sáng của một cô gái: "Làm sao có thể pha trà mà không cần nước sôi chứ?"

". . ." Đường Tung khóe miệng giật giật, không khỏi cười nhạo một tiếng: "Được, được, em giỏi đó!"

"Em đương nhiên giỏi rồi!" Nguyên Minh Thanh hôn một cái lên gò má của Đường Tung: "Học trưởng, vẫn còn sớm, anh có thể ngủ thêm, đợi lát em gọi dậy."

Đường Tung bị cô là cho tức giận đến tái mặt, anh trừng mắt nhìn cô một cái, kiềm chế lửa giận ở trong ngực, nhấc chăn lên lật người ngủ tiếp.