Chương 16: Thịt nướng, đưa tiễn, mưa to

Từ sau khi cô nắm được nhược điểm của Đường Tung, địa vị của cô nhanh chóng thay đổi, trực tiếp leo lên đầu Đường Tung sai bảo.

Không có việc gì cũng thích liên lạc với anh, đầu tiên để anh giúp dọn đồ đạc, sau đó giúp cô trải ga giường, chân sai vặt đi mua trà sữa.

Nói tóm lại, cuộc sống bây giờ của cô quá tuyệt vời, được tặng không một người hầu miễn phí.

Buổi tối, khi Nguyên Minh Thanh lên thành phố thu dọn đồ đạc, trùng hợp đi ngang qua một quán thịt nướng, cô nhìn chằm chằm vào xiên thịt bò nóng hổi trên mặt bàn, và lấy điện thoại ra gửi định vị cho Đường Tung.

"Nhanh lên, đến ăn thịt nướng, mau lên."

Đáng tiếc đối phương chưa trả lời lại.

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định gọi lại cho đối phương nhưng có một giọng nói truyền lại, bị từ chối không nhận.

"Anh không đến? Cẩn thận em tố cáo với Nguyên Nhật Minh."

Đường Tung: "Thích tố cáo thì tố cáo."

". . ."

Qua mười mấy phút đồng hồ, Đường Tung vội vàng chạy tới, đã thấy Nguyên Minh Thanh đang ăn thịt xiên và uống bia, rắc bột ớt lên chuẩn bị cho vào mồm.

Đường Tung đi tới, kéo ghế ngồi xuống, tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Em thật sự rất phiền phức."

"Không phiền." Nguyên Minh Thanh đưa cho anh một xiên thịt dê nướng: "Đây, học trưởng, không rắc ớt."

Đường Tung nhíu mày: "Sao em biết anh không ăn được cay?"

"À. . . . . . . Cái này. . . . . ."

"Bỏ đi. Tám chín phần là Nguyên Nhật Minh nói cho em rồi." Đường Tung nhận lấy xiên thịt dê, đưa lên miệng cắn một cái: "Sao em lại lên thành phố vậy?"

"Em đến mua một số đồ dùng hàng ngày." Nguyên Minh Thanh chỉ vào túi đồ dưới bàn.

Đường Tung “à” một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi: "Chỗ này cách nơi ở của em cũng khá xa, em lại là con gái, còn về muộn như vậy, thì có sao không?"

Nhưng, khi anh mở mồm ra hỏi câu này, anh lập tức thấy hối hận.

Nguyên Minh Thanh lập tức ôm lấy cánh tay của anh, mặt cọ vào khuỷu tay của anh, hận không thể dính chặt cả người vào anh: "Đúng là không được! Làm phiền học trưởng rồi ~ cảm ơn học trưởng."

Đường Tung: ". . . . . ."

Ha ha, thì ra đến ăn thịt nướng không phải là trọng điểm, mà mục đích chủ yếu là muốn anh phụ tránh làm bảo vệ kiêm khuân vác.

"Được, được, được." Đường Tung ném que xiên thịt kia vào trong thùng rác bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kiếp trước anh thật sự mắc nợ em mà."

"Đừng nói như vậy." Nguyên Minh Thanh đưa cho anh một que thịt xiên mới: "Là anh làm người tốt việc tốt, làm việc thiện tích đức."

"Dối trá."

"Làm sao có thể? Em đây dịu dàng, đáng yêu, tốt bụng, hiểu chuyện, thông minh, thuần khiết, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn hoa hoạt bát sáng sủa, anh đừng tùy tiện dùng những từ ngữ không hay này để miêu tả em như vậy."

Đột nhiên, có một tiếng sấm vang lên trên bầu trời.

Đường Tung cười nhạo một tiếng: "Em nhìn em xem, ngay cả ông trời cũng không nhịn nổi nữa."

Nguyên Minh Thanh: ". . ."

Biến! Ông trời chết tiệt.

Sau khi ăn nướng xong, Đường Tung xách túi đồ lên, vẻ mặt không hài lòng.

Nguyên Minh Thanh tiến lên cầm lấy một cái túi to nói: "Em giúp anh."

"Xem như em có chút lương tâm."

Cô cũng không phải thật lòng muốn trợ giúp, chỉ là muốn trải nghiệm một chút cảm giác yêu đương thú vị giữa một đôi tình nhân.

"Anh sẽ đưa ngươi đến trạm xe."

Nguyên Minh Thanh bĩu môi: "Hả? Tại sao lại như vậy."

"Em còn muốn như thế nào? Anh đưa em đến trạm xe đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, em tưởng ai cũng đều rảnh rỗi giống như em sao?"

". . . . . . Được rồi."

Hiếm khi đối phương ăn nói khép nép, nhưng lại khiến cho Đường Tung mềm lòng.

Anh liếʍ môi, giọng nói cũng trở nên mất tự nhiên hơn: ". . . . . . Được rồi, cùng lắm là anh đợi xe với em."

"Được! Cảm ơn học trưởng." Nguyên Minh Thanh nhào tới ôm chặt lấy Đường Tung, túi đồ suýt chút nữa cầm không vững, đồ dùng hàng ngày bên trong suýt chút nữa thì rơi.

Đường Tung nắm chặt túi đồ: ". . . Cho em một chút ấm áp rực rỡ, anh chỉ biết không thể đối xử quá tốt với em."

Đương nhiên Nguyên Minh Thanh không quan tâm đến việc xem thường của anh, hiện tại cô đối với Đường Tung muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, gần như đã thực hiện hóa được giấc mơ mà cô đã thầm mến suốt ba năm qua, tất nhiên cô sẽ không đòi hỏi quá nhiều.

truyen duoc edit boi team Griselda

Thật ra cô không tham lam. Chỉ cần có thể từ xa nhìn anh một cái là đủ rồi, duy nhất chỉ có một điều, cô muốn cho anh nhớ kỹ từng biết một người như cô, bất luận phần ký ức này tốt hay xấu.

Trong chốc lát, một cảm giác mát lạnh từ trên đỉnh đầu truyền đến, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống chạm vào tóc của cô, chậm rãi, từ một chút một dần trở lên lớn hơn, mưa to tầm tã, hai người xách theo túi đồ đựng đầy những món đồ linh tinh, chạy vào trú mái hiên bên cạnh.