Chương 2

Editor: Bụt đáng yêu nhất

Cậu biến thành nữ.

Không kịp miệt mài theo đuổi nguyên lý khoa học gì, chỉ nghĩ tương lai sau này cô phải làm cái gì bây giờ.

Á, cuộc thi của cô làm sao bây giờ, cuối kỳ làm sao bây giờ, đi học điểm danh làm sao bây giờ, hơn nữa về đến nhà, làm sao cho ba mẹ một cái công đạo, làm sao giải thích với bạn bè người thân bây giờ…

Bạn bè người thân?

Cô đột nhiên nhớ tới, mình còn đang ở trong ký túc xá.

Nhanh chóng lặng lẽ kéo màn giường ra, bên ngoài ba người bạn cùng phòng đều ở đây, ríu rít, ồn ào đến mức cô không thể yên tĩnh nổi.

Không có cách nào khác. Cô chỉ có thể nằm ở trên giường, chờ mấy người bạn cùng phòng ở bên ngoài đi hết mới có thể hành động được.

Qua hơn mười phút, tiếng ồn ào bên ngoài dần dần rút đi, cô mới run rẩy mà kéo màn giường ra, vươn chân ra ngoài tìm kiếm.

Cô tính xuống giường trước, lại tìm một cơ hội chuồn ra đi tìm em họ cậu.

Nhưng không nghĩ tới, thân mình đã bò ra hơn phân nửa, vừa ngẩng đầu lên nhìn, thế mà lại nhìn thấy Đường Tung đang thay quần áo.

Hơn nữa giường ngủ của cô đối diện với giường của Đường Tung, nhìn từ góc độ của cô, vừa lúc nhìn thấy rõ ràng “chim nhỏ” của Đường Tung lộ ra không sót gì.

Ai da, thật lớn, muốn sờ quá.

Hai người đều sững sờ ở tại chỗ, một người ngơ ngác nhìn chằm chằm phần dưới của một người, một người khác lại nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đang nhìn phần dưới mình.

Truyện được edit bởi bụt của team Griselda

Chờ đến khi cô ý thức lại, nhớ đến chuyện mình đã biến thành con gái mới làm bộ làm tịch mà quay mặt qua chỗ khác, thẹn thùng mà la lên một tiếng.

“Đừng la.” Đường Tung nhanh chóng kéo quần lên đàng hoàng, dùng áo khoác che khuất thân trên lõα ɭồ của mình: “Cô là ai? Bạn gái của Nhật Minh sao? Cô vào đây bằng cách nào?”

“……”

Anh cũng có quá nhiều vấn đề rồi đó.

Có hắng hắng giọng, giả ra giọng nữ, “Ách… Ách*…Không phải, tôi là… Nguyên Nhật Minh… à em họ.”

*tiếng hắng giọng đó mà tui không biết diễn tả sao nên để nguyên nha

“Cô vào đây bằng cách nào?”

“…” Tất cả các lý do xoay quanh đầu cô 1 vòng, dưới sự nhanh tay lẹ mắt, cô nhanh chóng thiết kế một lời nói dối: “Tôi đến lấy đồ sạc của anh họ nên vào đây, dì quản lý không có ở đây, anh ấy cho tôi đi thẳng vào lấy.”

“…”

Bệnh tâm thần á!! Ai mà sẽ tin tưởng cái lý do đến rắm chó cũng không kêu thế này!!! Cho dù dì quản lý không ở đây, cho dù cô đến đây lấy đồ, cô cũng không cần dùng tới giường của người khác chứ!! Chuyện này cũng quá khủng bố rồi!

“Vậy, vậy đi.” Đường Tung nhìn sang, tạm thời tin cái lý do hoang đường của cô, vẫy vẫy tay ý bảo cô xoay người sang chỗ khác: “Cô xoay người qua chỗ khác đi, tôi thay quần áo.”

Cô vội vàng gật đầu.

Chờ đến khi Đường Tung thay quần áo xong, bên ngoài ký túc xá lại trở nên ồn ào hỗn loạn, hẳn là mọi người đều cơm nước xong đi, rốt cuộc cô cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, hẳn là đã ngủ quá giờ cơm.

Bên ngoài càng ngày càng trở nên ồn ào hơn, nếu còn không đi xuống như vậy, chờ đến khi hai người bạn cùng phòng khác trở về, phỏng chừng là đến nước cũng không rửa sạch nổi.

Không nghĩ quá nhiều, cô cầu xin Đường Tung, hy vọng anh có thể đưa mình ra ngoài.

Đường Tung: “Cô chờ anh cô về không phải là được rồi sao.”

“……”

“Chờ anh tôi về thì cũng đã quá muộn rồi, hơn nữa trường học của chúng ta còn có người gác cổng…”Giọng nói cô nhu nhược, thử chậm rãi đi qua đó, kéo kéo góc áo của Đường Tung: “Cầu xin anh đó đàn anh, tôi thật sự không cố ý, tôi muốn trở về…”

Oa, trước giờ Nguyên Nhật Minh không nghĩ tới, mình vậy mà có thể làm như vậy.

Da gà đều nổi lên hết rồi này.

Trong lòng cô, cô cho bản thân ngàn cái nhìn xem thường, dựng trăm ngàn ngón giữa, mặt ngoài lại tỏ ra dáng vẻ đáng yêu nhu nhược, đè thấp âm lượng, ngượng ngùng, làm nũng với vị “đàn anh Đường Tung” này: “Làm ơn, thật sự không phiền anh lắm đâu.”

Nguyên Nhật Minh thề với trời, ngày thường cô thật sự không nói những lời như vậy.

Thật sự.

Cố nén sự không ổn trong lòng lại, cô bày ra dáng vẻ nhìn thấy mà thương, trước mắt lại đột nhiên một màn đen, tầm mắt của cô bị áo khoác của Đường Tung che lại.

Đường Tung nhàn nhạt mà thả ra một câu: “Vậy cô mau phủ thêm lên đi, đừng để lộ ra mặt mũi làm cho người khác thấy được.”

A, trai thẳng chết bầm, một chút tình thú cũng không hiểu.

Đang lúc cô vừa chửi mắng hết mình vừa mặc quần áo, lại không chú ý tới một mảnh đỏ bừng trên tai Đường Tung.

Truyện được edit bởi bụt của team Griselda