Chương 20: Trí nhớ cơ bắp

Hôm sau.

"Anh đưa em về."

"Không cần, em muốn cùng anh trở về trường một chuyến trước, giúp Nguyễn Nhật Minh ký tên."

Nguyên Minh Thanh trả lời trôi chảy, cô thấy mình không có chút sai sót nào.

". . . Em không cần đi học à?"

"Buổi sáng em không có tiết."

Được rồi. Đường Tung tự nhận mình sai, đột nhiên xách cái túi lớn đựng đồ dùng hàng ngày trên ghế sofa lên, đang định đi ra ngoài.

"Ai nha, để em tự đi là được." Nguyên Minh Thanh ngăn lại.

"Em được không đó, không chờ lát nữa đi đến nửa đường lại nhờ anh giúp em." Đường quét mắt thấy cô chỉ cao đến ngực của anh, xua tay, vẻ mặt không thèm quan tâm: "Được rồi, có chút đồ vật thôi mà, không có việc gì."

". . . . . ." Vậy anh tới làm gì chứ.

Nhưng Nguyên Minh Thanh lại cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng hiểu tại sao, cảm thấy sau khi tỉnh lại, Đường Tung đã giúp cô đắp chăn lên, lại còn chuẩn bị nước nóng cho cô tắm, thật sự là kỳ quái, anh ấy từ khi nào lại trở nên quan tâm như vậy, thậm chí. . .Còn cảm thấy có chút dịu dàng, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chậc chậc, cả người có chút không được tự nhiên.

Cô không khỏi tò mò hỏi anh: "Đường Tung, anh. . ."

"?"

"Có phải tối hôm qua tư thế ngủ của em quá kém, anh bị em đá hỏng đầu rồi hay không?"

Đường Tung: ". . . . . ."

Anh giơ ngón tay giữa lên với Nguyên Minh Thanh: "Em cũng tự mình biết mình đấy, từ khi em xuất hiện, anh thấy không ngủ ngon."

Hừ, đây mới là Đường Tung bình thường.

Nguyên Minh Thanh hài lòng gật đầu, đi tới kiễng chân vỗ vào vai của anh, "Anh đây là rất nhớ em à, không sao, em sẽ luôn luôn~ đi bên cạnh anh."

". . . . . ."

Sau khi trở lại trường, bọn họ định cất tạm túi đồ trong ký túc xá của Đường Tung rồi mới lên lớp ký tên.

Chỉ là con người đôi khi khó tránh khỏi sẽ có trí nhớ cơ bắp, sau khi đi đến ký túc xá nam, Nguyên Minh Thanh suýt chút nữa đi theo anh vào, nhưng bị Đường Tung nhanh tay nhanh mắt đuổi ra ngoài.

"Ồn ào——"

Một tiếng huýt sáo lỗ mãng vang lên, Nguyên Minh Thanh xoay người lại nhìn về phía phát ra âm thanh, mới phát hiện ra một bóng người quen thuộc.

Đinh Sùng Kỳ ——bạn cùng phòng của bọn họ.

Anh ta cưỡi trên con xe máy, khom lưng, cười híp mắt nhìn chằm chằm vào Đường Tung.

"Này này, bạn gái nhỏ cũng đã đưa đến ký túc xá rồi."

"Đi chết đi." Đường Tung giơ nắm đấm lên giả bộ muốn vung xuống: "Đây là em họ của Nguyên Nhật Minh, chúng tôi. . ."

"Sùng Kỳ, lâu rồi không gặp."

"?" Đinh Sùng Kì nhướng mày, như có điều suy nghĩ mà đánh giá Nguyên Minh Thanh từ trên xuống: "Chúng ta đã từng gặp nhau sao?"

"À, ờ. . ."

Xong rồi xong rồi, trí nhớ cơ bắp này thật đáng giận. . .

Bốn người bọn họ sống chung với nhau trong ký túc xá cũng xem như không tệ, hơn nữa bản thân Nguyên Minh Thanh có chút tính nhan cẩu*, trùng hợp Đinh Sùng Kì cũng ưa nhìn, mặc dù không phải kiểu cô thích, nhưng làm bạn mà nói, cô vẫn rất hài lòng.

(*) Nhan cẩu (颜狗): Hình dung người vô cùng để ý vẻ bề ngoài của người khác.

Cho nên, có đôi khi nhìn thấy người quen liền theo thói quen chào hỏi đó cũng là điều bình thường. . . Cái này gọi là văn minh và lịch sự?!

"Em thường nghe anh trai em nhắc tới anh."

"À ——" Đinh Sùng Kì gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, quét mắt qua muốn nói chút chuyện với Đường Tung, nhưng lại đúng lúc đυ.ng phải vẻ mặt phức tạp của đối phương.

À oh.

Lại nhìn sang Nguyên Minh Thanh bên cạnh, vẻ mặt vẫn cười tươi rói.

"Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa." Đinh Sùng Kì nhanh chóng đội mũ bảo hiểm, khởi động xe máy, phóng vụt đi nhanh như chớp chạy mất.

"Đi, đi xa một chút, hôm nay tốt nhất đừng để tôi thấy cậu."

Nguyên Minh Thanh không hiểu, tại sao Đường Tung đột nhiên lại tức giận? Cô đuổi kịp tiến đến nắm chặt lấy tay áo của anh: "Này, anh lại làm sao vậy? Dì cả của anh đến à?"

"Không cần em xen vào việc của người khác."

Đường Tung dáng người cao, chân dài, bước đi cũng nhanh, không bao lâu đã bỏ lại Nguyên Minh Thanh ở phía sau.