Chương 22: Ngạt thở

"Em theo đuổi đi, cần gì mỗi ngày ở chỗ này bày ra bộ mặt thối cho anh xem chứ?" Không hiểu tại sao, khi nhắc đến Đinh Sùng Kỳ ở trước mặt cô, anh lại cảm thấy buồn bực, dù sao cũng phải oán hận bề trên vài câu mới thoải mái.

". . . Tóm lại anh có thể đừng lúc nào cũng như vậy hay không."

Có thể đừng như vậy hay không, lúc nào cũng giống như ăn phải mười cân thuốc nổ vậy, đối xử với cô giống như là kẻ thù vậy.

"Anh thì làm sao, anh vẫn đều như vậy, vẫn là dáng vẻ này." Đường Tung khoanh hai tay trước ngực, co chân lên, dáng vẻ giống như có Thiên Vương lão tử đến đây cũng không làm gì được.

Nguyên Minh Thanh: ". . . Em chọc giận anh?"

"Không dám, đương nhiên là em không có trêu chọc anh." Anh tự giễu bản thân nở nụ cười chế nhạo, thực sự muốn làm trái ý cô: "Hơn nữa, anh làm sao dám chọc giận em, đại tiểu thư nhà họ Nguyên."

Nguyên Minh Thanh không hiểu, cô nhíu mày oán giận nhìn anh: "Anh thật ngây thơ."

"Đương nhiên là tôi ngây thơ rồi, nếu không làm sao giống như một đứa ngốc chạy tới chạy lui bên cạnh em, giống như người hầu đáp ứng tất cả yêu cầu của em, ngoan ngoãn nghe lời em." Anh quay đầu đi không nhìn cô nữa, lật mạnh cuốn sách tiếng anh ra, nhưng lại không tập trung nên không biết đang nói đến trang nào, Đường Tung càng thêm bực tức hơn.

"Đây không phải là vì anh lo lắng Nguyên Nhật Minh sẽ biết chuyện lùm xùm giữa chúng ta chứ, lo từ nay về sau anh ấy sẽ cắt đứt quan hệ với anh sao." Cô một câu nói toạc ra.

Quả thật. Đường Tung bị nói trúng.

Lúc đầu, anh đúng là sợ bị Nguyên Nhật Minh biết được anh làm cái loại chuyện đó với Nguyên Minh Thanh. . . .

Nhưng, nhưng. . .

Nhưng anh nhất thời mãi không tìm được một cái cớ để phản bác, cảm giác hổ thẹn khi bị vạch trần thoáng chốc ngập tràn trong đầu anh, giờ này khắc này, anh cũng không thể làm gì khác, chỉ biết là thừa thắng xông lên.

Đường Tung: "Vậy ai là người chủ động?"

Đường Tung: "Em có nghĩ rằng những chuyện em đang làm là đúng hay không?"

Nói đến đây, dường như Đường Tung hiểu ra cái gì đó, anh khẽ gật đầu giống như ở trong mộng mới tỉnh, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "À, hay là nói mục tiêu ban đầy của em không phải là anh, chỉ là vừa hay tôi ở trong ký túc xá, cho lên em nhân tiện muốn ngủ cùng tôi?"

Nguyên Minh Thanh: ". . ."

Chợt, đợi đầu óc của Đường Tung khôi phục lại tỉnh táo, anh mới phát hiện ra cả lớp đang nhìn về phía bọn họ với vẻ nghi ngờ.

Sau khi nhận ra ánh mắt không thoải mái của thầy giáo, Đường Tung mới cúi đầu, chỉnh lại tư thế ngồi, bày ra dáng vẻ của một học sinh ngoan.

Mà Nguyên Minh Thanh ở bên cạnh anh, đầu cô cúi thấp đến mức tóc mái che hết khuôn mặt, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng khụt khịt.

Có thể là bị thái độ ác liệt bất thình lình xảy ra của anh dọa sợ, hoặc cũng có thể là cảm thấy ủy khuất vì bị người khác vô duyên vô cớ chỉ trích, dù sao cũng được người ta yêu quý.

Nhưng cô thật sự nghẹn khuất, chỉ bị mắng vài câu, nước mắt đã liên tục rơi xuống.

Thật sự là kỳ quái, chẳng lẽ là vì sau khi biến thành nữ, hormone tiết ra cũng có sự thay đổi sao, sao bản thân động một tí là sẽ khóc chứ.

Nhưng lòng tự ái của cô khiến cô kìm nén nước mắt, ép cho nước mắt chỉ đảo quanh ở trong hốc mắt, mặc dù tầm mắt mơ hồ không thấy rõ xung quanh, cũng không để người ta phát hiện ra sự chật vật của mình.

truyện được edit bởi team Griselda

Một lúc sau, cô mới chậm chạp nhỏ giọng trả lời: "Em chỉ muốn giành nhiều hơn thời gian cho anh một chút mà thôi. . ."

Nhưng loại phản bác vô lực này lại có hữu dụng đâu, cô biết, bởi vì bản thân mình không đủ tư cách, cô biết mình không xứng, cô nhất định không thể trở thành cô gái đứng ở bên cạnh anh, cũng không có tư cách buổi tối tay nắm tay cùng anh, mười ngón tay đan vào nhau đi dạo trên sân thể dục.

Nhưng cô thực sự rất thích rất thích anh, mới có thể dùng loại thủ đoạn thấp kém này thu hút sự chú ý của anh.

Nếu cô có đầy đủ lòng tự tin. . .

Nhưng cô không có, cô không những không tin tưởng vào bản thân, mặt mũi hoàn hảo, nhưng bạn xem, cô ấy đến ngay cả dũng khí tùy ý phát tiết giống như một người bình thường cũng không có.

Sau một khoảng thời gian dài, kim đồng hồ đã điểm trưa, tiếng chuông tan học cuối cùng cũng vang lên, cô nhanh chóng cầm lấy sách giáo khoa lên, bỏ mặc lại Đường Tung, lập tức xông ra ngoài không thèm quay đầu lại.