Chương 25: Cô ấy là của tôi

Khi Đường Tung nhận được điện thoại của học đệ, lúc đó đã mười giờ tối.

Buổi tối Đinh Sùng Kỳ ra ngoài tụ họp với đám bạn trong hội học sinh, Nguyên Nhật Minh không có ở đó, một người bạn khác cùng phòng cũng trở về nhà nên trong ký túc xá chỉ còn lại một mình anh.

Nhưng hết lần này đến lần khác, mười giờ tối lại nhận được điện thoại của học đệ, nói Đinh Sùng Kỳ ở bên ngoài uống rượu say, uống đến mức thần trí mơ hồ, toàn nói lảm nhảm.

Đường Tung đúng là không bị làm phiền thì không xong, hết Nguyên Minh Thanh lại đến Đinh Sùng Kỳ, đều coi anh là cái gì? Nơi thu nhận dân tị nạn sao?

Anh thực sự cạn lời. Nhưng chỉ có thể mặc áo khoác chạy ra khỏi trường mang Đinh Sùng Kỳ về, dù sao cũng là bạn bè, thực sự không thể bỏ mặc cậu ta.

Khi anh chạy tới quán bar, thì nhìn thấy Đinh Sủng Kỳ đang ôm vỏ chai rượu, nằm bò trên ghế khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem.

"Cậu đang làm gì vậy?" Đường Tung một tay tóm cậu ta dậy, ai ngờ cả người của Đinh Sùng Kỳ trực tiếp đổ xuống, hai người bọn họ loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống.

"Nhiều người nhìn cậu như vậy? Cậu không thấy mất mặt sao?"

"Mất mặt? Cậu nghĩ tôi mất mặt sao?" Đinh Sùng Kỳ quệt nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Nhưng tôi rất thích cô ấy, tôi thật sự rất thích rất thích cô ấy. . .Ô. . .Cậu có biết không? Mỗi khi tôi cảm thấy mình sắp quên được cô ấy, nhưng lại mơ thấy cô ấy. . . Tôi yêu cô ấy, tôi thích cô ấy thích rất nhiều. . ."

". . . Cậu vẫn chưa buông bỏ được sao?" Đường Tung không đành lòng, ngồi xổm xuống vỗ vỗ lưng Đinh Sủng Kỳ an ủi, nhưng lại không nghĩ rằng lập tức bị cậu ta ôm lấy ống quần, dù cho anh có làm gì cậu ta cũng không bỏ ra.

"Ô ô. . .Tiểu Nhàn. . . Ô. . . . . ."

"Này! Cậu!" Đường Tung vốn định đẩy cậu ta ra, nhưng mà càng giãy dụa, đối phương lại càng ôm chặt, bất đắc dĩ, chỉ có thể xoa dịu cảm xúc của cậu ta trước: "Cậu ổn không? Cậu có thể đừng khóc ở trong này được không?"

"Đến chó cũng không thèm nói chuyện yêu đương!" Đinh Sùng Kỳ vẫn nằm bò trên đùi của anh vừa khóc vừa nói: "Trong chuyện yêu đương tôi giống như một thằng ngốc vậy. . . Ô ô. . . ."

"Đúng đúng đúng, chó cũng không thèm nói, chó cũng không thèm nói. . .Này, tôi cảnh cáo cậu, đừng có quệt nước mũi của cậu lên người của tôi."

Đường Tung không nói lên lời. Nhìn như thằng ngốc vậy? Cậu còn muốn giữ hình tượng không? Cậu thật sự đúng là không được, không nhìn lại bộ dạng của mình xem hiện tại giống cái gì?

Đường Tung một lần nữa lại dìu cậu ta đến ghế sofa bên cạnh, đang định kêu nhân viên phục vụ lấy một ly nước chanh, đúng lúc đó, anh lại liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Chờ anh kịp phản ứng lập tức nhìn về hướng đó, bóng dáng kia đã đi xa, chỉ còn lại mình anh đứng tại chỗ ngẩn ra.

Còn Đinh Sùng Kỳ đang nằm say khướt trên ghế sofa, vẫn ôm lấy eo của anh không cho anh rời đi, mở mồm khóc lóc kể lể những tổn thương mà cậu ta đã phải chịu đựng.

Đường Tung đè lại vai cậu ta xong kéo cậu ta đẩy ra, nhếch môi nở một nụ cười giả dối, lừa gạt nói: "Được rồi được rồi. . . . Bằng không, tôi đi ra ngoài mua rượu cho cậu, chờ tôi trở lại hai ta lại dốc lòng tâm sự tiếp, tôi. . .sẽ từ từ lắng nghe câu chuyện giữa cậu và người đó."

"Đó là Tiểu Nhàn. . ."

"Đúng đúng, Tiểu Nhàn, Tiểu Nhàn."

"Không cho phép cậu gọi cô ấy như vậy!" Đinh Sùng Kỳ trở mình, nấc cụt một cái, sụt sịt nói: "Đó là biệt danh tôi đặt riêng cho cô ấy. . ."

Đường Tung: ". . . . . ."

Thằng ngốc.

Đường Tung sẽ không ngốc như vậy, cùng nhau say khướt với cậu ta.

Đường Tung nhanh chóng xoay người đóng sầm cửa lại, đi vào phía bên trong quán bar, hoàn toàn không để ý đến xung quanh ồn ào náo nhiệt, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng xinh đẹp kia.

Trước tiên anh phải xác nhận một chuyện, ít nhất, anh phải xác nhận xem, đó có phải là cô hay không.