Chương 9: Anh đi chết đi

Trên đường, Đường Tung đến căng tin mua nước, cô cũng đi theo; Đường Tung đi đánh vài trận bóng rổ, cô ngồi xổm đợi ở ngoài sân; Đường Tung đi vào nhà vệ sinh, cô đứng đợi ở bên ngoài cửa; mà ngay cả giáo viên phụ đạo trò chuyện vài câu với Đường Tung, cô cũng giống như âm hồn canh giữ bên cạnh Đường Tung.

Đến ký túc xá, Đường Tung thật sự chịu không nổi: "Cô giỡn đủ chưa? Trở về đi, cô thật sự không cần đi học sao?"

Nguyên Minh Thanh hất cằm lên, dáng vẻ rất đắc ý: "Buổi sáng tôi không có tiết, cho nên có thể chậm rãi dây dưa với anh."

"Cô đúng là có bệnh."

Nguyên Minh Thanh gật đầu: "Vậy à, cảm ơn đã khen."

"Cảm ơn cô, cảm ơn cô đã giặt quần áo giúp tôi" Đường Tung hoàn toàn chịu thua, cau mày tỏ ra yếu thế trước cô: "Được chưa? Hài lòng rồi chứ? Cầu xin cô hãy trở về đi."

Nguyên Minh Thanh cũng rất kiên định mà trả lời: "Ấy, tôi sẽ không đi."

". . . . . ."

Đường Tung có lẽ đã đoán ra được bản chất của cô, chính là một người không nghe sai bảo không nói lý lẽ. Đường Tung dứt khoát trực tiếp túm lấy cánh tay của cô, dẫn cô đi ra khỏi trường học.

Đường Tung để mặc cô giãy dụa, để mặc Nguyên Minh Thanh lên án anh thô lỗ, nhưng vẫn không buông ra.

Hai người giằng co đi đến cổng trường bên cạnh, Đường Tung mới buông cô ra, đẩy cô về phía cổng trường.

Nguyên Minh Thanh suýt chút nữa lảo đảo ngã xuống, cô qua sát cổng trường học bên cạnh, hừ lạnh một tiếng: "Anh đưa tôi đến nơi này cũng vô dụng, tôi không ở trong trường."

"Cô không ở trong trường?" Anh có chút ngạc nhiên.

"Ừ, tôi dọn ra ngoài ở, cho nên anh. . ."

Không đợi cô nói xong, Đường Tung lại kéo tay cô: "Vậy, tôi đưa cô về chỗ ở của cô."

Đường Tung giữ lời đưa Nguyên Minh Thanh về căn phòng đi thuê của cô.

Căn phòng đi thuê nằm trong một con hẻm nhỏ, điều kiện xung quanh cũng không được tốt lắm, chỗ nào cũng ổ gà ổ vịt, đèn đường cũng không có, phòng ở cũng rất dột nát, từ bên ngoài còn có thể nhìn thấy những vết nứt ố vàng ở chân tường và những vết rỉ sét trên đường ống nước, thực sự không thích hợp cho con gái sống một mình.

Thấy vậy, Đường Tung run sợ một hồi, bất giác đi theo Nguyên Minh Thanh vào trong phòng.

Bên trong phòng lại nhìn không xót cái gì, phòng bếp liền kề với nhà vệ sinh, nhìn từ cửa phòng vào, bố cục tổng thể cũng chỉ có một cái bàn, một chiếc giường lớn và một vài cái tủ.

Anh cẩn thận đánh giá xung quanh, nhịn không được mở miệng hỏi: "Cô tự dọn đến đây sao?"

Nguyên Minh Thanh không biết ý anh hỏi là gì, nhưng có thể nhìn ra được Đường Tung rất tò mò về cuộc sống một mình của cô.

Hì hì, anh nhất định sẽ cảm thấy người như cô tự nhiên bất hòa với các bạn ở cùng phòng, nhưng rất độc lập kiên cường dễ khiến cho người ta thương hại, nhất định sẽ đặc biệt đau lòng cho cô.

Vì thế cô nghẹn ngào, rũ mắt cúi đầu xuống, lộ ra vẻ mặt đáng thương: "Đúng vậy . . .Tôi tự dọn ra chỗ đi thuê này."

"Ừ, không khó nghĩ ra, dù sao ngươi này. . .Đúng là có chút không thể hiểu được." Đường Tung nghiêm túc suy nghĩ một lát, mới rút ra một câu mà anh cho rằng rất đúng: "Chẳng trách bạn cùng phòng của cô đều cảm thấy khó sống chung với cô."

Nguyên Minh Thanh: ". . . . . ."

Nguyên Minh Thanh: "Anh đi chết đi."