Chương 20

Hai nhóm người cùng nhau đi vào Cục Xây dựng và Nhà ở.

Cục trưởng dẫn Nhϊếp Tu Tề đi vào trong, Trương Sướиɠ đi theo phía sau.

Một đường đi vào bên trong, người thị ủy dừng chân trước bảng trưng bày, chỉ vào những tài liệu.

Nhϊếp Tu Tề dừng chân trước bảng trưng bày, đoàn người đi theo cũng dừng lại. Anh chỉ vào bảng trưng bày hỏi: “Ai phụ trách việc này?”

Giọng điệu bình tĩnh, nghe không có cảm xúc.

Cục trưởng lau mồ hôi, đẩy Trương Sướиɠ ở phía sau ra, “Là đồng chí này! Tiểu Trương, cậu mau nói về công việc của cậu cho thư ký Nhϊếp đi.”

Trương Sướиɠ cũng đổ mồ hôi, lắp bắp báo cáo, khi nói hắn mất kiểm soát, logic bị đảo lộn. Các đồng nghiệp ở phía sau đồng cảm với hắn, ai cũng cho rằng lần này Trương Sướиɠ toi đời.

Đôi mắt của Nhϊếp Tu Tề nặng trĩu, ánh mắt đảo quanh người Trương Sướиɠ, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên một chút khinh thường không ai phát hiện ra, chỉ có Trương Sướиɠ bị nhìn chằm chằm thì nổi da gà khắp người.

Anh cười như không cười, bước về phía trước, châm rãi đến gần Trương Sướиɠ đang đổ mồ hôi lạnh.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nhϊếp Tu Tề chậm rãi vỗ vai hắn, giọng nói không quá to, đủ để mọi người có mặt ở đây nghe thấy, “Làm tốt lắm.”

Người đàn ông chắp tay sau lưng đi về phia trước.

Trương Sướиɠ thở phào nhẹ nhõm.

Đám đông vội vã đi lướt qua hắn, chỉ trong nháy mắt, khoảng cách giữa hắn và Nhϊếp Tu Tề đã cách nhau một đám người, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng đen thông qua khoảng cách giữa những đồng nghiệp của mình.

Vị thư ký này quả thực danh bât hư truyền.

Một ngày kiểm tra kết thúc, các nhân vật cốt lõi của hai bên đế khách sạn ăn cơm.

Hiện tại tụ tập ăn uống công quỹ đã bị cấm, cục trưởng sợ bị tố cáo, vốn định làm một bữa tiệc nhỏ cho xong việc nhưng một phó cục ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Anh nói xem thư ký Nhϊếp là ai? Anh còn sợ cái này sao?”

Thái tử Bắc Kinh, ngồi trên núi vàng bạc, đúng là không coi trọng một số quy định, nếu bỏ ra quá ít, sợ rằng người ta còn cảm thấy mình khinh thường người ta.

Lúc này Cục trưởng mới sực tỉnh, đặt vài bàn ở khách sạn xa hoa, buổi tối đoàn xe kéo đến khách sạn, cả nhóm người đi vào phòng riêng.

Trương Sướиɠ cũng có mặt ở đó.

Buổi chiều Trương Sướиɠ được Nhϊếp Tu Tề khen, ban đầu Cục trưởng chỉ cảm thấy hắn có quan hệ, nhưng hiện tại lại cảm thấy hắn có một tương lai tươi sáng, vì thế cũng bảo hắn đi cùng, sắp xếp cho hắn ngồi đối diện với Nhϊếp Tu Tề.

Sau vài chén rượu, một nhóm đàn ông bắt đầu nói chuyện.

Ban ngày nói chuyện công việc, ban đêm nói đến việc tư.

Một bàn người đi qua từng người một, Cục trưởng trêu trương Sướиɠ: “Mấy người đừng nhìn Tiểu Trương ở cục mà nghĩ lầm, ở nhà bị vợ quản nghiêm lắm đó, ha ha ha! Đúng rồi Tiểu Trương, hai ngày trước nghe nói cậu với Tiểu Đàm đang nghĩ đến chuyện sinh con? Tốt lắm, ngày mai tôi sẽ mang mấy thứ chị dâu dùng trong lúc mang thai cho cậu, cậu mang về đưa cho Tiểu Đàm xem có dùng được hay không.”

Vừa nói xong, Trương Sướиɠ bật cười đáp vài câu, đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng lành lạnh.

Người đàn ông đối diện không biết nhìn thẳng hắn từ khi nào, anh đột nhiên đặt chén rượu xuống, chiếc chén sứ nhỏ đặt xuống mặt bàn, âm thanh không sắc bén nhưng lại khiến lòng người khác nhảy dựng.

Những người khác vốn đã hơi say thì đột nhiên tỉnh táo, ánh mắt dò hỏi lẫn nhau.

Xảy ra chuyện gì? Nói sai cái gì sao? Tôi không biết!

Trương Sướиɠ không ngừng toát mồ hôi, nhìn thấy Nhϊếp Tu Tề ngồi đối diện ngước mắt lên, giống như vô tình hỏi: “Đồng chí Tiểu Trương trông vẫn còn trẻ tuổi, sao lại muốn có con sớm như vậy?”

Nhϊếp Tu Tề xoa cằm, thản nhiên gật đầu với cục trưởng, “Người trẻ tuổi đang ở độ tuổi phấn đầu, đừng bị tình cảm lấn át. Hai ngày trước tôi mới đi họp ở tỉnh, biên bản cuộc họp vẫn chưa được công bố, nên truyền đạt cho mọi người biết trước, bên trên đang định thí điểm ở thành phố chúng ta để trao quyền tự chủ nhiều hơn cho những cán bộ trẻ tuổi, từ nay trở đi sẽ là thế giới của người trẻ tuổi.”

Chiếc bánh bao lớn này đã đánh gục Trương Sướиɠ, hắn choáng váng đến mức không có thời gian nghĩ về ánh mắt sát khí nhìn mình như muốn gϊếŧ người vừa rồi của Nhϊếp Tu Tề, trong đầu hắn tràn ngập những câu nói vừa nghe được.

Lần trước cãi nhau với Đàm Trinh Tĩnh, tuy rằng đã làm hòa nhưng hắn không có ý định từ bỏ, hiện tại có một cơ hội tốt, sau này không cần phải hèn hạ đi tìm nhà họ Đàm nhờ giúp đỡ nữa.

Nhϊếp Tu Tề thu hết khuôn mặt hớn hở của Trương Sướиɠ vào đáy mắt, anh cười nhạo, cầm điếu thuốc và bật lửa, đứng dậy, đi ra ngoài hút điếu thuốc.

Ở góc hành lang, Nhϊếp Tu Tề ngậm điếu thuốc trong miệng, lấy điện thoại ra, bấm vào dãy số đầu danh bạ.

Sau vài tiếp bíp, bên kia đợi tiếng chuông reo nhiều lần mới miễn cưỡng nghe máy.

“Alo?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ mềm mại.

Nhϊếp Tu Tề thở ra khói, cầm điếu thuốc đang cháy, nói một câu không đầu không đuổi: “Em muốn sinh con cho cậu ta?”

Đối phương sửng sốt một lúc mới nói: “Liên quan gì đến anh.”

“Mẹ kiếp.” Trán Nhϊếp Tu Tề nổi gân xanh, anh đá vào cái thùng rác ở góc tường để xả giận.

Nhưng khi quay lại nói chuyện với Đàm Trinh Tĩnh, anh nén giận, nghiến răng nói: “Không được sinh, tôi không cho phép.”

Đầu điện thoại bên kia, Đàm Trinh Tĩnh đang trên đường về nhà. Trên xe buýt có rất nhiều người, cô bị cuộc gọi của Nhϊếp Tu Tề làm cho khó chịu, nhưng không muốn bị những người trên xe buýt chế nhạo, chỉ có thể nhỏ giọng trả lời anh: “Sao anh biết chuyện này? Anh đi tìm anh ấy? Chẳng phải tôi đã nói không liên quan gì đến anh ấy sao? Anh ấy là chồng của tôi, chuyện chúng tôi có con cũng không cần phải báo cáo với anh.”

Cô không hề biết cô nói như vậy sẽ chỉ khiến anh muốn gϊếŧ chết Trương Sướиɠ hơn.