Chương 27

Nghỉ nhiều ngày như vậy nhưng hiệu trưởng Vương không hề trách cô, khi cô đến văn phòng xin trả phép thì hiệu trưởng xoa trán, lấy thời khóa biểu từ trong ngăn kéo đưa cho cô.

“Tiểu Đàm à, nhân sự của trường đã có sự điều chỉnh, đây là thời khóa biểu mới của của cô, cô xem đi, nếu không có vấn đề gì thì sau này cô sẽ thực hiện theo thời khóa biểu này.”

Đàm Trinh Tĩnh cầm lấy.

Thời khóa biểu mới không có vấn đề gì, thậm chí còn hơi quá tốt đối với cô. Tiền lương vẫn giữ nguyên nhưng số tiết giảm xuống một nửa. Nghĩ cũng biết do Nhϊếp Tu Tề làm, vì để cô có nhiều thời gian rảnh hơn, cũng tiện để anh tới tìm cô hơn.

Thậm chí anh không cần ra mặt, chỉ cần dùng ám thị, hiệu trưởng Vương lập tức biết phải làm như thế nào.

Đàm Trinh Tĩnh không thích cảm giác này, nhịp điệu sinh hoạt ban đầu đột nhiên bị người khác xen vào, ngang ngược quấy nhiễu.

Sau giờ học, Nhϊếp Tu Tề cử Tiểu Lý đến đón cô, đưa cô về nhà.

Cướp tài xế riêng của anh, còn nhận một chùm chìa khóa nhà của anh, nhưng Đàm Trinh Tĩnh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm như vậy.

Anh đối với cô rất hào phóng, giống như một người đàn ông giàu có bao nuôi một cô minh tinh nhỏ, nếu có thêm những tình nhân khác, anh đều có thể sắp xếp tất cả. Đàm Trinh Tĩnh từ chối hơn một nửa, nhưng cuối cùng vẫn phải giữ lại tài xế và chìa khóa.

Khoa trương như vậy, sợ người khác không biết bọn họ làm chuyện trái đạo đức sao? Đàm Trinh Tĩnh chửi thầm.

Tài xế của lãnh đạo là một vị trí quan trọng, đi theo lãnh đạo nhiều năm nên các tài xế đều nắm rõ nhiều việc riêng, việc lớn đến việc nhỏ. Tài xế vô danh sau nhiều năm được đánh giá cao, không ít người được thăng chức.

Những công việc như giúp lãnh đạo đưa đón tình nhân chính là nhiệm vụ, bổn phận của tài xế, trợ lý.

Tiểu Lý biết hiện tại Đàm Trinh Tĩnh là đầu của tim của Nhϊếp Tu Tề, việc xuất hiện nhiều lần trước mặt cô đương nhiên được lợi, cho nên thái độ đối với Đàm Trinh Tĩnh không thể không thân thiện hơn.

“Cô Đàm, sau này cô có nhu cầu gì thì cứ nói với tôi.”

Cách căn hộ còn hai con phố, Đàm Trinh Tĩnh kêu dừng xe, Tiểu Lý mở cửa xe cho cô.

Khóe môi của Đàm Trinh Tĩnh cong lên, cô đi được hai bước thì đột nhiên quay đầu lại, “Anh đã nói như vậy thì tôi muốn hỏi anh một chuyện.”

Tiểu Lý gật đầu, “Cô nói đi.”

“Bên cạnh thư ký Nhϊếp của mấy người có bao nhiêu phụ nữ giống tôi?”

Tiểu Lý líu lưỡi, không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Đây là câu hỏi cậu có thể trả lời sao? Cậu còn lâu mới đến trình độ được tin cậy, việc bên cạnh thư ký Nhϊếp có bao nhiêu người phụ nữ thì cậu thật sự không biết. Nhưng cậu có nghe thấy thư ký thị ủy có gì đó với thư ký Nhϊếp, nhưng điều này có thể nói với Đàm Trinh Tĩnh sao? Tất nhiên không thể.

“Chỉ là suy đoán thôi.” Nụ cười Tiểu Lý có chút cứng ngắc, “Tôi không dám nói bậy, thư ký Nhϊếp chỉ bảo tôi đến đón cô thôi.”

Đàm Trinh Tĩnh “à” một tiếng, quay đầu rời đi.

Tiểu Lý cẩn thận suy nghĩ, chết rồi, sợ rằng cô Đàm sẽ giận. Mặc kệ có hay không thì cậu cũng nên trả lời là không mới đúng! Nói sự thật cái gì không biết. Tiểu Lý âm thầm phỉ nhổ bản thân, nỗi buồn cũng từ đó mà ra, làm tài xế cũng không dễ dàng gì, còn phải lĩnh ngộ, hiểu rõ ý như thái giám.

Về đến nhà, căn nhà không ai ở mấy ngày, bao phủ một lớp bụi mỏng.

Mấy hôm trước Trương Sướиɠ đi công tác ở nơi khác cho nên không biết cô không về nhà.

Đàm Trinh Tĩnh cuộn tròn trên ghế sô pha trong phòng khách, đợi cả đêm, chờ đến khi sắp chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Cô quay đầu, vẻ mặt Trương Sướиɠ mệt mỏi, hắn kéo cà vạt, cầm theo bộ vest, khuôn mặt ủ rũ.

“Không phải anh nói 6 giờ về đến nhà sao? Sao lại muộn như thế này?” Đàm Trinh Tĩnh cầm quần áo trong tay hắn.

Trương Sướиɠ bình tĩnh nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia áy náy, hắn tránh né ánh mắt của cô, nhỏ giọng nói, “Trong cục có chút chuyện nên chậm trễ thời gian.”

Vẻ ngoài ủ rũ của hắn khiến Đàm Trinh Tĩnh lo lắng, cô nhớ đến tinh thần sa sút của hắn lần trước khi bị tố cáo.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì nữa sao? Đàm Trinh Tĩnh không hỏi được gì, Trương Sướиɠ chỉ lắc đầu, không nói cho cô, hắn đẩy cô vào phòng ngủ, nằm quay lưng về phía cô.

Đàm Trinh Tĩnh ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của hắn.

Trong lòng cô xấu hổ vì nɠɵạı ŧìиɧ, không biết phải diễn đạt như thế nào.

Tâm trạng của Trương Sướиɠ cũng không khác cô bao nhiêu.

Trương Sướиɠ trằn trọc cả đêm, thỉnh thoảng quay đầu nhìn khuôn mặt của vợ mình.

Cô đã ngủ từ lâu, hơi thở đều đặn.

Mắt hắn có quầng thâm mờ. Mấy ngày nay hắn ngủ không ngon, đúng là Trương Sướиɠ đi công tác ở nói khác, hắn đi cùng một đồng nghiệp nữ mới trong đơn vị, hàng ngày ở cạnh nhau, ở cùng khách sạn, quan hệ thân mật.

Đồng nghiệp nữ tên Trần Tinh Tinh, mới được chuyển từ thị ủy đến Cục Nhà ở và Xây dựng, vừa đến Cục đã tỏ ra quan tâm Trương Sướиɠ, cô gái đó hỏi thăm những người khác về hắn, khi biết hắn đã kết hôn thì rất thất vọng.

Trương Sướиɠ nghe nói Trần Tinh Tinh này là con gái của một lãnh đạo ở thị ủy, gia đình có quyền lực, không thiếu mối quan hệ. Hắn không khỏi mơ mộng, nếu đây là vợ của hắn thì con đường thăng tiến của hắn sẽ suôn sẻ hơn nhiều.

Tuy cha mẹ Đàm cũng là cán bộ, nhưng về hưu đã lâu, thua xa nhà Trần Tinh Tinh.

Mấy ngày nay tiếp xúc với Trần Tinh Tinh, rõ ràng cô gái này vẫn thích hắn, đi công tác mấy ngày, hai người ra ra vào vào cùng nhau, giữa hai người như đang trong giai đoạn yêu nhau say đắm. Ý trong lời nói của Trần Tinh Tinh khiến người ta phấn chấn: Cô thực sự thích hắn, nếu hắn ly hôn thì sẽ nguyện ý gả cho hắn.