Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Yêu Được Không

Chương 2: Bạn cùng bàn

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Trời đất ơi, trai đẹp chuyển vào lớp chúng ta kìa!

- Bình Nguyên học lớp mình, tin được không cơ chứ!

Bọn con gái lớp tôi hú hét, vỗ tay ầm ầm, đến nỗi cô phải bắt im lặng.

- Vậy cô không cần giới thiệu các em cũng biết bạn Bình Nguyên đây, bạn ấy chuyển từ lớp 10D9 năm ngoái sang, em có muốn nói gì với lớp không?

- Mong các bạn giúp đỡ. - Cậu ta nói, mặt không lộ chút biểu cảm.

- Tất nhiên là bọn mình sẽ giúp đỡ cậu hết sức mình rồi!

- Phải phải!

Chúng nó gật đầu lia lịa, chắc hẳn trong lòng vui sướиɠ lắm chứ không phải như tôi bây giờ, sợ muốn tổn thọ.

- Lớp còn ba chỗ trống, em muốn ngồi ở đâu.

Cậu ta bắt đầu nhìn quanh, tôi vội vàng cúi rập đầu xuống, cầu trời phật cho cái tên đó không thấy tôi, nhưng linh cảm có gì đó không lành, cậu ta nói:

- Em muốn ngồi cạnh bạn Cẩm An

- Thì ra hai tụi em quen nhau, thế thì An giúp đỡ bạn làm quen với lớp nhỉ?

- Trời ơi, con An nó sướиɠ dữ vậy, được ngồi cạnh trai đẹp kìa.

- Ai biểu hồi nãy tụi bay đuổi nó xuống dưới đó.

- Nếu biết năm nay Bình Nguyên học lớp mình thì tao tình nguyện ngồi đó suốt đời luôn.

- Các em trật tự nào! - Cô ổn định tụi nó rồi nói tiếp:

- Ý An thế nào nhỉ? An ơi?

Tôi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt hách dịch của cậu ta.

- Dạ em không..

- Rồi! Bình Nguyên xuống chỗ đi em.

Ơ cái gì thế? Rõ ràng là tôi bảo không mà, nhưng cô không thèm quan tâm, chỉ hỏi cho có thôi. Bình Nguyên đi xuống, tôi lập tức ngồi sát vào bên trong, quay mặt ra ngoài cửa sổ, tôi bỗng dưng thấy sợ, biết vậy hồi nãy không to mồm như vậy. Không biết cậu ta có để bụng chuyện đấy không.



Cũng như mọi năm, cô nói xong nội quy nhà trường rồi những thứ cần làm trong năm nay sau đó đi họp, để lớp tự quản, và lúc này đây thì địa ngục của tôi mới bắt đầu.

Ting, con Phương nhắn tới.

- An ơi, mày có sao không?

- Hiện tại thì tao chưa sao, nhưng tao sắp sao rồi đây, huhu!

- Amen, Chúa sẽ phù hộ cho mày.

Tôi nhìn lên, cầu xin sự trợ giúp của nó, nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt bảo rằng "hãy cố gắng lên", cậu ta thì không nói không gì hết, cứ lặng im ngồi đó, tôi đang định tìm cách chuồn đi chỗ khác thì Bình Nguyên cất tiếng:

- Định đi đâu?

Tiếng cậu ta làm tôi giật thót tim, nhưng vẫn bình tĩnh nói:

- Mình thấy ngồi đây hơi nóng, nên muốn ra ngoài hóng gió.

- Sáng giờ mặc chiếc áo khoác này tôi cũng nóng đấy.

- Nếu cậu thích thì cứ cởi ra, còn một lớp áo mà.

- Phải, nhưng nó đã bị làm bẩn bởi một chiếc dép. - Bình Nguyên nhìn tôi, mặt đằng đằng sát khí, tôi dù rất sợ nhưng vẫn giả bộ ngây ngô không biết gì:

- Thế sao, vậy thì khổ thân cậu phải chịu nóng rồi, thôi bạn mình đang đợi, mình đi đây.

- Nãy giờ vòng vo với cậu khiến tôi bực mình đấy - Lần này không chỉ khuôn mặt mà cả người toát ra mùi thuốc súng, đáng sợ quá!

- Thì tôi cũng xin lỗi rồi, ai biểu cậu không chấp nhận.

- Kính vỡ đi rồi xin lỗi nó có lành lại không?

- Nhưng cái này đâu phải kính, vài ba cái bụi phủi cái là sạch mà. Mà có chuyện này thôi làm gì kinh dữ vậy, nếu không chấp nhận thì làm gì tôi, ghi tên tôi chắc, cậu có phải sao đỏ đâu! - Tôi giở giọng thách thức, nói giọng đàng hoàng mà không thích nghe thì tôi nói giọng chợ vậy.

- Phải, tôi không phải sao đỏ. - Cậu ta đáp lại một cách bình tĩnh.

Hứ! Làm tôi cứ tưởng, thế thì còn lâu bà đây mới sợ nhé. Tôi vênh mặt nói với cậu ta:

- Cậu giờ là ma mới trong lớp này thì nên biết điều đi. Tránh ra cho tôi đi nào!

- Nhưng tôi là Hội trưởng Hội học sinh.



Nghe câu nói đó xong tôi cảm thấy mình như chết đi một lần nữa, một nhát chí mạng. Thì ra cậu ta là Hội trưởng hội học sinh, chức còn to hơn sao đỏ nữa, lần này là chọc trúng tổ ong chứ không còn là tổ chim nữa rồi!

- Tội thứ nhất của cậu đó là có ý định phá hoại thiên nhiên, thứ hai là làm người khác bị thương và thứ ba là đã sai lại còn không biết nhận lỗi, với những tội này thôi thì cả năm nay cậu xác định khỏi được học sinh giỏi đi.

Trời đất, làm gì mà nghiêm trọng đến vậy, tôi nghĩ cậu ta cố tình chuyện tư mang vào việc công, vì ghét tôi mà làm thế, nếu như bình thường là tôi sẽ chửi chết rồi, nhưng bây giờ không thể, càng cãi càng có tội, thôi thì đành nhịn nhục vậy:

- Bình Nguyên ơi, tớ biết tớ mang tội đầy mình, nhưng tổ chim tớ cũng chưa ném trúng, cậu cũng chỉ dơ tý cái áo thôi, mới cả hồi nãy không phải tớ cãi đâu, tại vì tớ bức xúc quá nên mới nói thế. Thôi thì cho tớ xin lỗi nha, nếu cậu muốn thì tớ sẽ giặt cái áo cho cậu, tớ sẽ dùng bột giặt Aba- sạch tinh tươm để giặt, sau đó sẽ dùng Comfort- cho hương thơm bền lâu để xả, rồi tớ sẽ phơi dưới ánh nắng mặt trời để nó khô tự nhiên, sau đó trả lại cho cậu chiếc áo như lúc ban đầu, có được không? - Tôi nói một tràng dài như thế mà cậu ta nghe xong không thèm suy nghĩ liền trả lời "Không"

- Đừng có lòng vòng tốn thời gian nữa, tôi đã ghi vào sổ rồi.

- Cái gì? Sao cậu lại? - Việc cỏn con này mà cậu ta ghi tên tôi thật á, sao trên đời lại có người nhỏ mọn thế chứ!

- Tôi làm sao? - Cậu ta nói, giọng vênh váo nghe mà ghét. Kiểu này không thế cứng với cậu ta được, thôi thì không cương thì nhu vậy, đường nào cũng sẽ tốt cho mình hơn.

- Thì có sao đâu, mà cậu ghi bằng bút chì phải không, vậy cứ bữa nào vui vui thì cậu tẩy đi một ít cho nó đẹp quyển sổ, nhé? - Tôi tươi cười nói, cậu ta cũng cười, nhưng là cười nhếch mép cơ, thế có nghĩa là sao chứ?

- Cậu nghĩ tôi là con nít sao? - Bình Nguyên nhướn mày hỏi tôi, liền lập tức tôi lái qua chuyện khác, nhắm vào tâm lí mà đánh

- Tất nhiên là không rồi, trừ thầy cô giáo ra thì cậu là người quyền lực nhất trong cái trường này, cho thấy cậu phải là người vô cùng giỏi, vô cùng có tố chất lãnh đạo thì mới được giao cho chức Hội trưởng hội học sinh, vì thế tớ tin cậu cũng sẽ là người vô cùng rộng lượng bao dung, không vì vài ba việc nhỏ nhặt này mà để ảnh hưởng tới thi đua của lớp. -Tôi ra sức nịnh nọt, mong cậu ta đổi ý. Bình Nguyên đẩy gọng kính lên, cứ làm như mình tri thức lắm ấy, rồi nói:

- Thi đua của lớp thì phải có, nhưng để rèn luyện đạo đức cho mấy học sinh như cậu thì quan trọng hơn.

- Cậu yên tâm, đạo đức của tớ không hề bị méo mó, mà rất tốt là đằng khác, hãy cho tớ một cơ hội đi, tớ sẽ sửa lỗi.

- Thật sao?

- Hứa danh dự luôn, nếu sai cậu muốn ghi tớ vào sổ bao nhiêu lần cũng được.

- Chỉ cần một lần là cậu cũng đi rồi

- Thế thì nếu sai tớ sẽ làm osin không công cho cậu một tháng.

- Nghe được đấy, để tôi xem thái độ của cậu thế nào, nên nhớ, chỉ cần tôi bắt được ba lỗi của cậu thì cậu thua.

- Ba lỗi thì ít quá, năm lỗi đi.

- Không mặc cả, thế nào?

- Thì.. ừ, trong tháng này thôi nhé!

- Được.
« Chương TrướcChương Tiếp »