Chương 3

~•~•~•~•~

5

Không ngờ, bí ẩn về những cái khăn tay dính máu đó đã được giải đáp khi Hứa Giai Văn bị đầu độc phải nhập viện.

Hứa Giai Văn sau khi uống ly trà sữa đó liền đau bụng, Tưởng Bác Di sợ đến co rúm lại trên giường không chịu xuống, lắc đầu không ngừng.

"Cái này...chuyện này nhất định không liên quan gì đến tôi….các cậu…các cậu đừng nghĩ hãm hại được tôi!"

Không ai lên tiếng, cô ta hoảng hốt chối bỏ quan hệ.

Vương Dĩnh nhìn cô ta đầy ẩn ý,

lạnh lùng nói:

“Tốt nhất cậu nên cầu nguyện cho Hứa Giai Văn đừng có xảy ra chuyện gì.”

Đêm đó, Hứa Giai Văn được đưa đến bệnh viện cấp cứu, tôi cùng Vương Dĩnh, còn có người hướng dẫn đi theo cô ấy.

Tưởng Bác Di vẫn không chịu xuống giường mà cứ lẩm bẩm không phải mình, thật sự không phải cô ta, cô ta không muốn đầu độc ai nên đừng mang cô đi.

Một lúc sau, bố mẹ Hứa Giai Văn cũng đến, đúng như chúng tôi dự đoán, họ là một cặp người trung niên trông rất đáng kính.

Sau khi nghe người hướng dẫn mô tả ngắn gọn, bố Hứa ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn và nói rằng ông ấy muốn gọi cho cảnh sát.

Người hướng dẫn cố gắng ngăn cản:

“Có rất nhiều người trong trường đang bàn tán về chuyện này, việc hấp tấp gọi cảnh sát và tiến hành điều tra công khai có thể sẽ khiến những đứa trẻ này trở thành tâm điểm của dư luận. Ông thấy đấy, nếu không đợi đến khi tình trạng của Giai Văn khá hơn, để Giai Văn nói tình hình cụ thể trước rồi chúng ta sẽ quyết định cách giải quyết sau."

Bố Hứa suy nghĩ một lúc rồi nhìn tôi và Vương Dĩnh, cuối cùng đặt điện thoại xuống.

Khoảng ba giờ sáng, bác sĩ đưa ra kết luận và nói về một số thuật ngữ chuyên môn, tóm tắt như sau:

Viêm đường tiêu hóa cấp tính nghiêm trọng gây tiêu chảy và mất cân bằng điện giải, nhưng cụ thể cái gì gây nên thì chưa xác thực được.

“Nó có ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh sau đại học của con tôi vào thứ bảy này không?”

Bố Hứa nhìn đồng hồ:

“Chính là ngày mốt.”

"Trong tình huống này, cô ấy sẽ phải nhập viện trong vài ngày tới để theo dõi. Sức khỏe của bệnh nhân phải được ưu tiên hàng đầu."

Bác sĩ lật bản báo cáo trong tay ra, nói:

“À đúng rồi, còn một việc nữa, chúng ta vào trong nói chuyện đi."

Nói xong, bác sĩ dẫn bố mẹ Hứa Giai Văn vào phòng tư vấn.

Chưa đầy một phút, tiếng gào thét của bố Hứa từ bên trong truyền ra:

"Không thể, tuyệt đối không thể!"

Ngay sau đó, mẹ Hứa cũng bắt đầu khóc lóc:

“Trong nhà chúng ta, Giai Văn là người ngoan ngoãn nhất. Nhất định là có sai sót hay nhầm lẫn gì đó, nhất định sẽ không..."

Một lúc lâu sau, bố Hứa đóng sầm cửa và bước ra ngoài.

Tôi với Vương Dĩnh nhìn nhau.

6

Khi bọn tôi trở về ký túc xá thì đã gần năm giờ.

Tưởng Bác Di còn chưa ngủ, đèn được tôi bật sáng.

Nghe thấy tiếng động, cô ta đứng dậy, hỏi cả hai chúng tôi với quầng thâm dưới mắt:

“Hứa Giai Văn thế nào rồi? Cậu ấy có sao không? Tại sao cậu ấy không về chung với cậu? Cậu ấy sẽ không giả vờ yếu đuối để kiên trì nhập viện đúng không?"

“Cậu xong đời rồi Tưởng Bác Di, bố của cậu ấy đã gọi cảnh sát rồi."

Vương Dĩnh cố ý hù dọa cô ta.

"Không phải tôi! Thật sự không phải tôi!"

Tưởng Bác Di hét lên, cô ta điên cuồng chỉ khắp nơi:

"Là cậu, Vương Dĩnh, cậu không ưa gì tôi nên mới cùng với Giai Văn bày trò đúng không? Hay là cậu? Cát Tiểu Kỳ, cậu ghét tôi vì đã mắng cậu ngày hôm đó, vì vậy cậu đã cố tình mượn lời nói giận dữ của tôi rồi đầu độc người khác để gài bẫy tôi! Hoặc có thể do chính Hứa Giai Văn đã tự mình uống thuốc chỉ để gài bẫy tôi!”

“Đồ thần kinh! Ở cùng phòng với cậu đúng thật là kinh tởm!"

Vương Dĩnh nhổ nước bọt, cầm túi bỏ đi mà không thèm ngủ.