Chương 6

11

Sau khi rời bệnh viện vào đêm hôm đó, tôi đã không thể bình tĩnh được trong một thời gian dài.

Tôi không thể không nghĩ lại xem cô gái trông thánh thiện và hoàn hảo này là người như thế nào.

Và trong bóng tối mà chúng ta không thể nhìn thấy, mọi người đang che giấu bản thân mình như thế nào?

Sau khi Hứa Giai Văn xuất viện, bố mẹ cô ấy đã đưa con gái trở về nhà ở địa phương mà không hề thu dọn quần áo, giày dép hay các nhu yếu phẩm hàng ngày trong ký túc xá.

Vì không có tiết nên cô ấy hiếm khi đến trường, chúng tôi gần như chưa bao giờ gặp nhau.

Gần cuối học kỳ, vào một ngày nọ, Vương Dĩnh đột nhiên bí mật kéo tôi ra khỏi ký túc xá.

“Để tôi cho cậu xem thứ này.”

Cô ấy đưa bàn tay đang nắm chặt của mình ra.

Mở ra, bên trong có nửa ống mù tạt đã qua sử dụng, nó bẩn thỉu như vừa mới được đào ra khỏi thùng rác.

"Tôi vừa lấy nó ra khỏi thùng rác."

Không nghĩ, thật đúng là...

Vương Dĩnh hạ giọng:

“Tưởng Bác Di đã vứt đi, cậu ấy lén lút đi mấy trăm mét, dùng giấy vệ sinh gói lại, ném vào thùng rác công cộng bên ngoài trường học."

Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy.

Vương Dĩnh tiếp tục:

"Sau khi xong lớp tự học, tôi tình cờ nhìn thấy cậu ấy, vì nghĩ cậu ấy lén lút làm chuyện gì đó nên tôi đi theo. Sau khi cậu ấy rời đi, tôi đã tìm thấy thứ này."

Tôi hiểu ý Vương Dĩnh, cô ấy cho rằng đây là "vũ khí" để "đầu độc” Hứa Giai Văn.

Tưởng Bác Di vốn đã giấu kín, không dám vứt đi, chỉ khi sự việc hoàn toàn bị lật tẩy, cô ta mới dám đi xa để tiêu hủy chứng cứ.

Nhưng nửa ống mù tạt cùng lắm cũng chỉ là một trò đùa, làm sao có thể khiến người ta phải nhập viện mấy ngày liền không thể rời khỏi giường?

Hứa Giai Văn cũng không phải đồ ngốc, uống trà sữa với mù tạt sao không nhổ ra, đằng này uống hơn nửa cốc mà không nói gì?

Tôi biết Vương Dĩnh cũng bối rối như tôi.

Cô ấy đợi tôi hỏi nhưng cuối cùng nhưng tôi đẩy tay cô ấy ra.

"Quên đi Vương Dĩnh. Hứa Giai Văn đã nói rồi, cậu ấy sẽ không điều tra thêm nữa."

Tôi nói tiếp:

“Dù sao thì chuyện vừa xảy ra ở ký túc xá của chúng ta cũng đã rất tồi tệ rồi nên sau này đừng để ai nhắc đến nữa.”

Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi, lưỡng lự rồi cuối cùng không hỏi thêm gì.

12

Năm tư đại học trôi qua rất nhanh, chỉ sau vài tháng, mọi người bắt đầu đi theo con đường riêng của mình.

Cuộc sống ký túc xá đầy kịch tính, không thể chịu nổi dường như cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Trước khi tốt nghiệp, theo lẽ thường, có những bữa ăn chia tay.

Vào đêm cả lớp tụ họp, Hứa Giai Văn vẫn không có mặt như thường lệ.

Sau khi uống được ba hiệp, các cô gái chúng tôi tập trung lại một bàn và chơi trò thật hay thách.

Là do Vương Dĩnh đề nghị, mọi người đều có chút say, cười nói đồng ý.

Sau vài câu hỏi vô thưởng vô phạt, đến lượt Tưởng Bác Di, Vương Dĩnh đột nhiên chủ động hỏi:

"Tôi muốn hỏi, xin hỏi Tưởng Bác Di, bạn học nào mà cậu thấy có lỗi và muốn xin lỗi nhất trong năm học vừa qua ở trường đại học?"

Không đợi cô ta trả lời, Vương Dĩnh lại nói thêm:

“Người không có mặt cũng không sao cả.”

Hướng đi của lời nói này là vô cùng rõ ràng.

Tưởng Bác Di lập tức nhảy dựng lên:

"Tôi có lỗi với ai? Tôi không có lỗi với ai cả! Kẻ tội nghiệp tỏ tình bị tôi từ chối có tính không? Nếu vậy..."

Ngay sau đó, cô ta tự hào gọi tên của một bạn nam bàn bên cạnh khiến mọi người ngay lập tức cười và hú hét lên.

Chàng trai luôn tỏ ra nhút nhát, nhưng khi lời tỏ tình của cậu ấy bị từ chối bị vạch trần trước công chúng, sắc mặt cậu ấy đột nhiên trắng bệch, xấu hổ bỏ chạy giữa tiếng cười.

"Sao lại chạy? Chuyện này đều là thời năm nhất đại học, cậu ta vì cái gì không thể quên đi?"

Tưởng Bác Di thậm chí còn tiếp tục trêu chọc, không nhận ra rằng mình chính là thủ phạm của tình huống khó xử ấy.

Vương Dĩnh có chút say, tiến tới móc cổ Tưởng Bác Di, thì thầm vào tai cô ta:

"Không cần đổi chủ đề đâu, Tưởng Bác Di. Đã nửa năm rồi, nói cho tôi biết, việc đó là do cậu làm à?"

"Tôi không biết cậu đang nói gì..."

Tưởng Bác Di cứng ngắc nói.

Chúng tôi nói về bí mật được bảo vệ chặt chẽ nhất trong ký túc xá của mình và bầu không khí nhanh chóng trở nên kỳ lạ.

Tôi nhanh chóng đuổi những người bạn cùng lớp khác đi, tách hai người họ ra:

"Vương Dĩnh, chúng ta đã thống nhất rồi mà, chuyện này sẽ không nhắc tới nữa."

"Có chuyện gì thế? Chúng ta đề từng ở chung ký túc xá, sao không đưa tôi đi cùng?"

Tôi chưa kịp nói xong, một giọng nói đã không nghe được từ

lâu vang lên sau lưng tôi.

Tất cả chúng tôi đều quay đầu lại với vẻ hoài nghi, thực sự là Hứa Giai Văn đang đứng đằng sau chúng tôi.

Cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, nụ cười ấm áp dịu dàng, người vật đều vô hại.

“Chơi trò thật hay thách sao?”

Cô ấy đi tới, tự nhiên ngồi giữa tôi và Tưởng Bác Di.

“Tôi cũng muốn chơi.”