Chương 5

Hôm nay sau giờ ngọ, Tiêu Tiêu ở cửa hàng gà rán điện thoại tới: “Chị Tâm, hai hôm nay trong tiệm nhận được rất nhiều bưu kiện chuyển phát nhanh, anh Lý bảo chị rảnh rỗi tới xử lý một chút.” Giọng điệu có chút rón rén.

Gần đây cô bận dịch thuật, đã hai ba ngày không ra khỏi cửa, càng không đi đến cửa tiệm, ngay cả buổi tối cũng là Khổng Lập Hạ đi đóng cửa tiệm. Cô duỗi người, ly nước trên bàn thủy tinh đã uống hết, cuối cùng Đường Tâm đành phải rời khỏi máy tính, không ngờ máy lọc nước cũng đã không còn nước.

Trong lúc chờ nước lọc được đưa tới cửa, cô đã vào nhà vệ sinh nhanh chóng gội đầu, còn chưa sấy khô thì đã có người ấn chuông cửa, đành phải mang dép lê ra mở cửa. Cậu trai đưa nước cũng đã quen mặt, đội mũ vàng đồng phục, mỉm cười tiến tới “Đàn chị, em đã đoán trước nội trong hai ngày này chị nhất định sẽ gọi nước mà.” Là cậu đàn em lớp dưới làm thêm ở tiệm nước lọc.

“Đã lâu không gặp,” Đường Tâm nhìn thấy người tới cũng rất kinh ngạc, mở miệng liền giễu cợt cậu ta, “Thế nào, ông chủ Vương còn chưa đuổi cổ cậu à? Theo đuổi được cô bé kia chưa đấy?” Lúc nghỉ đông có một nhân viên khác của cửa tiệm đưa nước đến đây, biết Đường Tâm có quen biết với cậu chàng này, cũng thường xuyên qua lại nói chuyện bát quái với Đường Tâm. Rằng anh chàng này đến cửa hàng nước lọc ở gần trường làm thêm, là bởi vì muốn theo đuổi con gái của ông chủ Vương, nghe nói đã thành công rồi!

Cậu chàng đàn em lớp dưới đặt bình nước vào chỗ xong, ra đến ngoài cửa, “Chị cũng biết chuyện này à?” Cậu ta ngại ngùng sửa lại cái mũ nói: “Giúp nhà bạn gái làm việc, em rất vui.” Nói xong còn cười hì hì một tiếng.

“Chú Vương bảo em hỏi chị, tuần trước chị nói đưa nước đến lầu năm khu đối diện, chính xác là…” cậu ta nói sang chuyện khác.

Đường Tâm vỗ trán, “Ôi chao, chị quên mất, hôm nay cậu cứ về trước, xác định chính xác rồi chị sẽ gọi điện thoại đến tiệm sau.”

“Được, hẹn gặp lại, đàn chị.” Cậu chàng cười đi khỏi.

Đường Tâm mở di động, tìm được WeChat của Hồ Tân Nghiên.

【 Đường Tâm 】: Giáo sư Hồ?

【 Đường Tâm 】: Lần trước anh nói muốn gọi nước, hôm nay tôi gọi bọn họ giao tới cho anh nhé?

【 Hồ Tân Nghiên 】: Mấy giờ? Máy lọc nước tới rồi sao?

Đường Tâm lúc này mới nhớ ra, ngày hôm đó mua sắm xong, hai người còn cùng nhau ăn cơm trưa, trong lúc cô bày cho Hồ Tân Nghiên chơi app mua sắm, người nào đó đã ôm theo tò mò, mơ màng hồ đồ mua rất nhiều thứ, toàn bộ gửi đến tiệm cô, trong số đó có cả máy lọc nước.

【 Đường Tâm 】: Tôi không chắc, anh xem thử khu vực quy trình giao hàng xem.

Một lát sau, Đường Tâm thấy Hồ Tân Nghiên không nhắn tin lại, mới buông di động chuẩn bị làm khô tóc, lại không ngờ Hồ Tân Nghiên trực tiếp gọi điện thoại tới.

Cô bắt máy, “Giáo sư Hồ?” Không có việc gì lại gọi điện thoại, không biết người trẻ tuổi bây giờ đều có chứng sợ hãi nghe điện thoại sao? Đường Tâm rủa thầm, còn trộm trợn trắng mắt.

“Ừm,” âm thanh đối phương trầm thấp có từ tính, dường như còn đang do dự, tạm dừng ba giây mới hỏi: “Kiểm tra khu vực quy trình giao hàng như thế nào?”

???

Chẳng phải hôm đó cô đã làm thử một lần rồi sao? Thật sự rất muốn biết Hồ Tân Nghiên có phải là làm giả giấy tờ chứng nhận nhân thân hay không, sao còn chậm tiêu hơn ông bác họ nhà cô thế này? Chẳng lẽ nhân tài chỉ số thông minh cao đều ngốc nghếch trong sinh hoạt thường ngày à? Quả nhiên có thể xem là “Ba ba” cô, cho nên mới yêu cầu tìm cô làm trợ lý.

Tuy rằng biết đối phương không nhìn thấy, nhưng Đường Tâm vẫn kéo khóe miệng, giả vờ cười: “Đợi lát nữa tôi làm cho anh xem thử, đúng rồi, có bưu kiện chuyển phát nhanh đến trong tiệm, anh xem khi nào thuận tiện tới tiệm tôi mà lấy?”

“Bây giờ rảnh.”

Đường Tâm:… Bây giờ làm sao được, tóc cô vẫn còn ướt, hơn nữa cô cần phải trang điểm! Tuyệt đối không thể để cho Hồ Tân Nghiên bị người ta tưởng là ba mình!

“Được rồi, vậy nửa tiếng nữa gặp ở tiệm gà rán.” Đường Tâm tính toán thời gian, 15 phút, đối với người đã học trang điểm cấp tốc là không thành vấn đề.

“Cửa tiệm gà rán ở đâu?”

Đường Tâm tự phát hiện mình có ý đồ xấu, giáo sư Hồ mới đến không đầy mấy ngày, sao có thể biết cửa hàng gà rán ở đâu, “Vậy gặp ở dưới ký túc xá của công nhân viên chức, anh thấy sao?”

Hồ Tân Nghiên: “Ừ,” dừng một chút, “Hy vọng cô có thể đúng giờ.”

“Có thể, có thể, có thể,” Đường Tâm cũng đành chịu phục, thật đúng là phong cách người Đức, cô lập tức đồng ý, ấn mở loa ngoài, rồi liền bắt đầu tìm kiếm khắp trong tủ quần áo, ngay cả Hồ Tân Nghiên khi nào cúp điện thoại cũng không biết.

Đường Tâm không ngừng đẩy nhanh tốc độ rốt cuộc cũng đã chạy xuống lầu đúng vào giây cuối cùng, lúc này Hồ Tân Nghiên đã áo mũ chỉnh tề đứng bên cạnh bồn hoa dưới ký túc xá dành cho công nhân viên nhà trường, cúi đầu nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay phải một cách cực kỳ nghiêm túc.

“Giáo sư Hồ!” Đường Tâm thấy thế vội kêu lên một tiếng, chạy tới trước mặt Hồ Tân Nghiên, “Thời gian vừa đúng. Hì hì!” Cô ngẩng đầu nhếch khóe miệng cười chào hỏi người kia, trong lòng không ngăn được mà tự khen mình: Đường Tâm thật là ưu tú! Trong thời gian ngắn như vậy, mà có thể làm được nhiều chuyện đến thế.

Hồ Tân Nghiên chỉ cảm thấy có một luồng sáng rực rỡ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, chờ khi Đường Tâm đã đứng yên bên cạnh hắn, hắn mới cẩn thận nhìn cô, phát hiện cô gái nhỏ trước mặt đã sửa lại kiểu trang điểm. Tóc dài xõa trên vai, tóc chỗ thái dương được vén lên, cố định bằng kẹp hình ngôi sao ở sau tai, nghịch ngợm xinh xắn. Một bộ đầm ren màu trắng, bên hông có thắt eo phác họa vòng eo thon nhỏ, làn váy đến đầu gối, lộ ra cẳng chân bóng loáng như ngọc mỡ dê, dưới chân còn đi một đôi giày cao gót màu bạc. Cả người cứ như vậy mà cười khanh khách xuất hiện ở trước mặt hắn, Hồ Tân Nghiên bất tri giác nhìn về phía đôi mắt cô, sáng lấp lánh giống như có cả dãy ngân hà giấu bên trong.

Bên tai không biết từ nơi nào truyền đến tiếng trống thình thịch, Hồ Tân Nghiên phát hiện mình đã nhìn chằm chằm vào cô một thời gian quá dài, hắn hốt hoảng dời ánh mắt đi, lại bất giác ho khan che giấu sự thất thố của chính mình, giọng nói có chút nghẹn, thì thầm: “Đi thôi.” Người phía trước bước đi hai bước, “Đi.”

Đường Tâm đã nhìn thấy sự kinh ngạc và ngưỡng mộ trong mắt Hồ Tân Nghiên, cô vui vẻ đến mức nhảy nhót tung tăng đi tới. “Ôi, giáo sư Hồ đi chậm một chút, tôi hôm nay đi giày mới.” Bảo bối dưới chân Đường Tâm này vừa mới được giao tới mấy ngày hôm trước, đặt hàng phải đợi ba tháng, nếu không phải muốn rửa mối nhục xưa, cô cũng không nỡ mang.

Thân ảnh cao ráo phía trước dừng một chút, rồi dần dần bước chậm lại, chờ cô gái phía sau đi tới.

Đường Tâm cười thầm, cũng rất ga lăng... “ Giáo sư Hồ, tôi dẫn anh đi đường tắt, đi qua sân thể dục là có thể đến phố ẩm thực nổi tiếng nhất đại học H chúng tôi, sau đó tôi mời anh uống trà chiều nhé? Để anh có thể nếm thử tay nghề của sư phụ Lý.”

“Ừm.” Hồ Tân Nghiên căn bản là không nghe Đường Tâm đang nói gì, chỉ thuận miệng đồng ý. Hắn cụp đôi mắt xuống, nhìn làn váy trắng gợn sóng khẽ bay theo gió, thỉnh thoảng có góc váy phất qua chiếc quần tây đen của hắn, hai màu đen trắng hình thành hai thái cực đối lập, bỗng dưng nhớ tới mấy ngày trước cô gái nhỏ này lúc giúp chọn đồ gia dụng đã nói, “Đỏ phối với xanh là cho cỏ, đen phối với trắng là thần tiên.”

Chờ khi Hồ Tân Nghiên đã ngồi trong tiệm của cô, trước mặt bày một phần Coca gà rán, liền có chút hối hận vừa rồi thất thần, không nghe rõ những gì cô gái nhỏ này nói.

Đường Tâm cũng đã mấy ngày không ăn gà rán, thèm vô cùng, phần ăn AB các loại đều gọi một phần, Coca thêm đá, hút một hớp tu tu tu, lại mang bao tay ngồi bên cạnh Hồ Tân Nghiên ăn cực kỳ sảng khoái.

Lúc này trong tiệm không có khách, Lý Nham làm xong ba phần gà rán thì liền trốn ra cửa sau hút thuốc, không hề muốn tám chuyện xem vì sao bà chủ lại dẫn theo một anh chàng đẹp trai tới ăn coca gà rán, tuy rằng người nọ một thân vest đen, vừa nhìn đã không giống người thích ăn loại thức ăn nhanh này. Hắn cũng không muốn thừa nhận người này đẹp trai hơn hai phần, không, một phần.

Ngược lại, Tiêu Tiêu bưng phần ăn lên, liền vẫn luôn giả vờ bận rộn, trốn trong phòng bếp len lén nhìn ra bên ngoài. Đây là bạn trai chị Tâm sao? Thật là đẹp trai quá... Hơn nữa hôm nay chị Tâm cũng ăn mặc rất đẹp, đôi mắt chợt lấp lóe, son môi cũng rất tôn da. Đây chẳng lẽ chính là “Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm” trong truyền thuyết sao?

Hồ Tân Nghiên nhìn thấy cô gái nhỏ bên cạnh ăn đến hết sức vui vẻ, nhấp nhấp môi, hắn đã bao nhiêu năm không ăn loại thức ăn này.

“Anh ăn cơm trưa chưa? Hay là…” Hồ Tân Nghiên chống khay muốn đẩy về hướng Đường Tâm, nhưng đã bị ánh mắt đối phương ngăn lại.

“Hì hì, đã đói bụng rồi, anh nếm thử xem sao. Lần trước giáo sư Hạ còn dẫn theo giáo sư Quan tới tiệm chúng tôi ăn đấy.” Tuy rằng bà ấy là đóng gói đem về cho mấy đứa trẻ trong nhà ăn, nhưng Đường Tâm sẽ không nói với hắn.

Dưới ánh mắt tha thiết của Đường Tâm, Hồ Tân Nghiên không thể không cầm bao tay, xé lên một miếng gà nhỏ nhất nhét vào trong miệng, lớp da gà bên ngoài thơm giòn cùng chất thịt tươi mới bên trong đồng thời tràn ngập đầu lưỡi, “Cũng không tệ lắm.”

Hắn cầm lấy ly Coca trong tầm tay, đột ngột hút một hớp, “A...” Nước đá khiến hàm răng ê ẩm, cô gái nhỏ bên cạnh còn ôm ly coca trong lòng ngực uống từng hớp một, hắn không nhịn được, vẫn nói ra miệng: “Coca quá lạnh, cô uống ít thôi.”

“Không sao, sức khỏe tôi rất tốt!” Chỉ kém chưa vỗ ngực.

Xe Lý Nham để ở nhà, cuối cùng Đường Tâm chỉ có thể quét mã thuê một chiếc xe đạp, gai cái túi to chứa đồ dùng linh tinh vụn vặt treo trên tay lái, Hồ Tân Nghiên ôm máy lọc nước ngồi sau lưng cô.

Hồ Tân Nghiên có chút không thể tin được, hỏi cô: “Tất cả những thứ này đều là của tôi à?” Hắn nhớ rõ mình chỉ mua một cái máy lọc nước...

“A, tôi cũng không biết, kiểm tra thử xem, hẳn là có vài thứ là tôi và bạn tôi đặt.” Đường Tâm đột nhiên nhớ ra một sự kiện, “Tuần sau anh phải lên lớp tiếng Đức rồi, người bạn kia của tôi cũng học lớp anh.”

“Đến lúc đó cô giúp tôi lên lớp nửa tiếng, hôm đó tôi phải cùng giáo sư Quan ra ngoài làm việc, có thể không kịp trở về.” Hồ Tân Nghiên mở thời khoá biểu trong đầu, xem qua một lần, đúng lúc nghĩ chuyện này.

“A?” Đường Tâm chớp chớp đôi mắt, “Giáo sư Hồ, tôi không biết tiếng Đức.”

“Sao?” Hồ Tân Nghiên dùng ngón tay móc lấy hai túi hàng, thấy Đường Tâm dừng xe, ra hiệu cho cô theo lên lầu, nói: “Giáo sư Quan nói với tôi cô biết tám thứ tiếng, thành tích xuất sắc trong giảng dạy, nhất định có thể giúp tôi thuận lợi hoàn thành công tác nghiên cứu khoa học. Nhưng mà con người cô lại không có chí tiến thủ, chạy đi mở cửa tiệm gà rán.”

“Sao???” Đường Tâm theo sát bước chân hắn vào cửa, cúi đầu quét mắt nhìn tủ giày, không có dép lê thừa, còn hiếu khách mà trải thảm, cô cởi giày cao gót màu bạc, đi chân trần trụi trên sàn nhà, tám phần là giáo sư Quan sợ Hồ Tân Nghiên yêu cầu quá nghiêm khắc, sẽ bắt nạt cô gái nhỏ là cô, cho nên mới cố ý lừa hắn.

Ngẫm nghĩ một chút, không đúng rồi! Đường Tâm nhận ra Hồ Tân Nghiên đang nói đùa với mình, liền tức đến hộc máu kêu lên: “Giáo sư Hồ! Anh trêu tôi à, đây nhất định không phải những lời giáo sư Quan đã nói.”