Chương 11.2: Bác sĩ Ôn giúp Miểu Miểu ngược tra

Lúc này đã 11 giờ tối, anh ngồi trên xe, trong tay cầm túi hồ sơ từ trên ghế phụ, mở ra, nhìn tư liệu bên trong.

Vốn dĩ không phải anh là người tiếp nhận người bệnh này, nhưng có liên quan đến toà án, cháu trai bà ấy là thẩm phán, có tầng quan hệ này, Ôn Sâm Ngôn làm chút thủ đoạn, khiến thiếu gia nhà họ Trình tìm đến anh.

Nếu đã quyết định muốn tiếp nhận ca giải phẫu này, Ôn Sâm Ngôn liền đem tư liệu mang về nhà, chui vào thư phòng bắt đầu nghiên cứu, kỳ thật ca bệnh rất đơn giản, tử ©υиɠ của bà Trình lúc trước tại thời điểm sinh con, còn lưu lại tàn dư ở bên trong, trải qua nhiều năm như vậy, đã sớm hình thành huyết khối.

Ngẫu nhiên bụng của bà Trình sẽ trướng đau khó nhịn, lúc nghiêm trọng, sẽ dùng thuốc giảm đau nhưng đều không thể giảm bớt, sau khi hiểu rõ, Ôn Sâm Ngôn biết tuy rằng không phải cuộc giải phẫu lớn, nhưng mà năm đó cơ thể bà ấy lúc sinh sản để lại bệnh.

Tốn rất nhiều sức lực mới có thể bảo vệ tử ©υиɠ, mấy năm nay toàn dựa vào thuốc tốt nhất tẩm bổ cơ thể, nếu không cẩn thận một chút, không nói đến việc khó giữ được tử ©υиɠ, nói không chừng còn sẽ mất nhiều máu, Trình lão thái thái nếu bởi vì vậy mà phải bỏ mạng trên bàn phẫu thuật sẽ càng mất nhiều hơn được.

Ôn Sâm Ngôn trong lòng hiểu rõ, quyết định chờ cơ thể Khương Miểu tốt một chút mới đi gặp bà ấy.

Sáng sớm hôm sau Khương Miểu liền tỉnh, ăn chút cháo, liền bắt đầu truyền dịch, nhìn phía bên ngoài cửa sổ lá cây rậm rạp, khóe miệng cô cong lên, trong con ngươi tối tăm mấy ngày nay đều tiêu tan rất nhiều.

Giữa trưa lúc ăn cơm, Ôn Sâm Ngôn đi đến, vẫn là mặc áo blouse trắng, tay đặt trong túi quần, từ trên nhìn xuống đánh giá Khương Miểu một phen, “Sắc mặt so với ngày hôm qua khá hơn nhiều.”

Khương Miểu mắt trợn trắng, hôm nay lúc cô soi gương, sắc mặt tái nhợt, trên môi trắng bệt, bộ dạng bản thân cô nếu nói có thể dọa khóc trẻ nhỏ cô cũng tin.

Bụng vẫn rất đau, nhưng so với ngày hôm qua đau đến không thể đứng dậy thì bây giờ đã khá hơn nhiều, Khương Miểu hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Giữa trưa nghỉ ngơi đến đây nhìn xem em chút, rốt cuộc em cũng là người bệnh của anh, ngày mai em còn cần đi chụp X-quang.” Ôn Sâm Ngôn vuốt đầu cô, xoa xoa.

Khương Miểu bất mãn nhìn chằm chằm tay anh, “Anh bỏ tay ra cho em!”

“Không cần nhỏ mọn như vậy, Miểu Miểu, có chỗ nào mà anh chưa chạm qua chứ? Chỉ là xoa đầu em một chút liền tức giận?” Ôn Sâm Ngôn tiến đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm đôi môi cô, yết hầu có chút khô.

Gương mặt Khương Miểu xấu hổ đến hồng lên, tay đang truyền dịch, không thể lộn xộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt phóng đại lên, tùy ý anh ngậm lấy môi, tê tê dại dại kí©h thí©ɧ thần kinh.

Chờ đến khi môi anh rời khỏi, cánh môi cô có huyết sắc, bên trên bọc một tầng nước trong suốt, nhìn qua thuận mắt hơn nhiều.

“Thoạt nhìn như vậy khá hơn nhiều.” Anh vừa lòng nhìn kiệt tác của mình.

Khương Miểu: “!!!”

Ôn Sâm Ngôn không ngốc ở phòng bệnh cô lâu, trở lại văn phòng, buổi chiều khi xem bệnh khóe miệng vẫn luôn cong lên, đối đãi với người bệnh càng thêm kiên nhẫn.

Sau khi tan làm, Ôn Sâm Ngôn không có đi đến phòng bệnh Khương Miểu, gửi cho cô một tin trên WeChat , kêu cô ngoan ngoãn ăn cơm.

Đi đến một nhà hàng gần đó, anh ngồi ở bên trong xe không đi xuống, một lát sau, một người đầu đội mũ màu đen, người đàn ông mặc áo hoodie quần jean đi tới, đóng cửa xe, “Ôn tiên sinh.”

“Anh hôm nay muốn cùng ăn cơm với Tống Tranh Nghiệp?” Ôn Sâm Ngôn trực tiếp hỏi.

Người đàn ông ở thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy sao có thể không biết ý tứ của Ôn Sâm Ngôn, vội vàng cười nói: “Ừ, người này nói thật tôi cũng không dám dùng, người vợ sinh sống nhiều năm cùng anh ta như vậy nói đánh là đánh, nếu dùng loại người này, không chừng ngày nào đó anh ta ở sau lưng đâm tôi một đao.”

“Kỳ thật hôm nay muốn nhờ anh giúp một chút, đem thứ này thả vào ly nước của anh ta, yên tâm, thuốc này sẽ không đối với cơ thể tổn hại, sẽ chỉ làm anh ta tiêu chảy.” Ôn Sâm Ngôn đạm bạc cười nói.

Người nọ chần chờ nhìn cái chai trong tay, “Cái này thật sự sẽ không có vấn đề sao?”

“Tôi còn chưa muốn ngồi xổm trong cục cảnh sát, huống chi chỉ là bước đệm thôi.” Ôn Sâm Ngôn lại chỉ chỉ camera bên ngoài, “Đều là máy theo dõi, tôi lại lái xe tới, anh xảy ra chuyện tôi cũng sẽ không quá tốt.”