Chương 2

Nhưng chỉ riêng vài điểm này thôi đã khiến tôi tin điều đó là sự thật thì không thể.

Ba mẹ tôi đều là công chức bình thường và là những người rất lương thiện.

Sự quan tâm chăm sóc của họ dành cho tôi cũng có thể nói là tỉ mỉ.

Hồi nhỏ tôi vô tình ngã đập đầu bị thương, ba mẹ hận không thể tập trung mọi sự chú ý vào tôi, sợ tôi lại xảy ra chuyện.

Nhưng quả thực tôi thấy có chút kỳ lạ nên quyết định tối nay dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không uống sữa ba đưa cho.

Ba giờ sáng.

Tôi lại bị đánh thức bởi tiếng nấu ăn của ba mẹ.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa và bước ra ngoài.

Trong căn bếp tối tăm, có tiếng thìa và nồi va chạm vào nhau.

Bên ngoài hôm nay không có ánh trăng.

Trong bếp tối đến nỗi đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón.

Tôi phải dùng ánh sáng của điện thoại để bước ra ngoài.

Nhưng ba mẹ tôi lại có thể nấu ăn rất chính xác.

Điều này làm tôi nhớ đến những gì Cố Bắc đã nói.

Cậu ấy nói có quỷ ở bên cạnh ba mẹ tôi, hướng dẫn họ nấu ăn.

Vừa nghĩ đến đây, tôi đột nhiên toát mồ hôi lạnh, tim đập nhanh.

Tôi nín thở và thận trọng tiến lại gần nhà bếp.

Qua ánh sáng mờ ảo của điện thoại di động, tôi mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của ba mẹ mình.

Họ đang nấu ăn, khuôn mặt không có cảm xúc và cử động vô cùng cứng nhắc.

Tôi định gọi họ nhưng bất chợt dừng lại.

Đồng tử của tôi giãn ra vì sợ hãi.

Tôi nhìn thấy bóng một người khác phản chiếu dưới mặt đất bên cạnh bóng của ba mẹ tôi.

Bóng người đó ép chặt vào người ba mẹ tôi, gần như chồng lên nhau.

Nhưng rõ ràng không có ai ngoài họ.

Tay chân họ cứng ngắc như những con rối, giống như đang bị một sợi dây vô hình nào đó điều khiển.

Mẹ tôi đang dùng thìa xào đồ ăn một cách máy móc, nhưng tôi phát hiện ra mẹ không có nhóm lửa.

Chẳng lẽ, đúng như Cố Bắc nói, bọn họ đang nấu cơm cho quỷ sao?

Cổ họng tôi nghẹn lại, tôi muốn nói nhưng không thể.

Lúc này, ba chợt phát hiện ra tôi.

"Lại đánh thức con à? Vợ ơi, nhỏ tiếng một chút, lại đánh thức con gái dậy rồi.”

Lúc ba tôi vừa lên tiếng thì đôi chân đó cũng biến mất.

Tim tôi đập rất nhanh, sắc mặt cũng hết sức khó coi.

"Mẹ đang làm món gì ngon thế? Con ăn một miếng được không?"

Tôi bước tới.

Nhưng tôi phát hiện ra thứ trong nồi hoàn toàn không phải là đồ xào mà đúng như Cố Bắc nói, đó là gạo sống.

Gạo sống trộn với tro hương trông vô cùng quỷ dị.

Mẹ tôi đứng che trước nồi, chắn tầm nhìn của tôi.