Chương 47

Thương Thấm không nghĩ Mẫu thân sẽ lừa gạt mình, mà nếu so với tính tình của Lâm Ngự sử một người đàn ông chính trực trong mắt không cho phép có một hạt bụi, nếu bị đội nón xanh như vậy cũng không nghĩ đến việc gϊếŧ người.

Nhưng mà hai đứa con cái của quan Ngự sử thật sự bị bán vào thanh lâu, Lâm Ngự sử lại giận cũng không nên...... Có liên quan đến chuyện này.

“Các nàng đi đến nước này cũng không liên quan đến Ngự sử” Trưởng công chúa vừa liếc mắt đã biết bé con đang nghĩ gì, lật tiếp cuốn sách trong tay, nói.

Bên trong ghi chép toàn bộ tin tức của tất cả nữ nô trong buổi đấu giá này, đây là quyền lợi đặc biệt của khách lầu bốn!

“Lâm Ngự sử đuổi Nhị phu nhân cùng người đàn ông kia ra khỏi phủ, nhưng cũng nhớ đến tình nghĩa cha con cho hai cô con gái kia chút tiền bạc, đáng tiếc......Người đàn ông kia say rượu đánh bạc một tháng uống rượu đã thua sạch trang sức của Nhị phu nhân, còn muốn động chạm đến hai cô con gái của Nhị phu nhân, Nhị phu nhân muốn ngăn cản lại bị đánh bị bệnh liệt giường, bị bệnh cũng không chống cự nổi đến cuối tháng, người đàn ông kia ngại vận xui bán hai đứa con gái vào đây, ừm ~ Chính là người đàn ông hò hét to nhất dưới lầu.”

Thương Thấm theo tầm mắt của mẫu thân dừng lại người đàn ông đứng bên dưới lầu gầy gò, xấu xí, đầy mắt da^ʍ tà, tay nắm cây gậy trong đũng quần nhìn chằm chằm hai cô gái trên đài nhào động, theo những tin tức kia Thương Thấm không bao giờ sẽ nghĩ người này là ‘Cha’ của hai người họ.

Lại mơ ước chính con gái của mình!!!

Quả thực là ác ma! Thương Thấm đến gần mẫu thân tìm cảm giác an toàn cũng như bình tĩnh lại.

Mà dưới lầu......

Tiểu vương gia nước Mông Cổ—— “15 ngàn!”

Tú bà chụp một chùy, hưng phấn “15 ngàn một lần ~”

“15 ngàn hai lần!”

Lâm Hàm nhíu mày: “Một vạn sáu!”

Tiểu Vương gia nước Mông Cổ đắc ý, tay mang ngọc phỉ thúy vung lên: “2 vạn!”

Thương Thấm trợn mắt???

Thế tử phi ngây thơ rất khó có thể tưởng tượng được, trong sách có viết hơn mười vạn bông tuyết, phủ khắp trăm dặm, 2 vạn lượng này có thể cứu bao nhiêu người ở mảnh đất cằn cỗi đó, mà ở đây vương gia này thuận miệng gọi giá.

Nhưng dù có ra sao Thương Thấm biết Hàm Âm không thể lấy ra được số tiền lớn đến vậy, Trưởng nữ của Ngự sử thì có bao nhiêu tiền, dù cho năm trước gả cho một phú hộ, cũng không thể lấy ra số tiền lớn như vậy......

Mà dưới lầu —— Lâm Hàm Âm cũng không có nhiều tiền đến vậy, toát mồ hôi lạnh, nhìn em gái dưới lầu một đau lòng, dù bị tỳ nữ kéo lại cũng giãy giụa thét lên “2 vạn một!” Cho dù có phải vay tiền, cũng không thể bỏ rơi em gái được.

“Ha ha, cô gái này thú vị đấy, đôi mắt đẹp cũng là một mỹ nhân yêu diễm! Nhưng mà...... Bản vương cảm thấy hứng thú với đôi cực phẩm dưới kia hơn! 3 vạn!” Tiểu Vương gia nhìn chằm chằm Lâm Hàm Âm ở lầu hai nhíu mày, ra tay không khoang nhượng.

Một tiếng gọi ba vạn khiến cả trên dưới lầu đều yên lặng, cho dù là Lâm Hàm Âm đang vùng vẫy cũng tuyệt vọng, mình có thể đem tiền, có thể đổi hết đồ trang sức, cũng không sánh bằng số tiền không ngừng tăng 1 vạn 1 vạn này, tim như quặn đau, em gái mình thật sự phải lưu lạc đến nước này sao?!

“Mẫu thân ~ Liên Nhi có thể vay bạc của mẫu thân được không?" Không có biện pháp, thương thấm cũng chỉ còn cách mở miệng cầu cứu, thấy bé con cũng nóng vội “Mẫu thân, Liên có thể mượn tiền Mẫu thân được không”.

“A? Vậy Liên Nhi muốn mượn bản cung bao nhiêu?” Hứng thú, Trưởng công chúa rủ người xuống giường, đôi mắt chuyển động.

“Ba ngàn...... Không, 5 ngàn lượng! Con dâu sẽ tìm cách trả lại.” Thương thấm cũng không biết nên mượn bao nhiêu, nhưng con số này đã quá sức tưởng tượng của cô mấy năm nay, 5 ngàn lượng mười năm sau chắc cô cũng không dám tưởng tượng nổi. Cô định bàn bạc lại với Hàm Âm để trả khoảng tiền này.