Chương 40: Xa cách

CHƯƠNG 40: XA CÁCH

“Cậu chủ, đồ ăn sáng làm xong rồi ạ!”

Phong Diệp Chương mặc xong quần áo

bước xuống lầu, cô giúp việc đứng ở một

bên kính cẩn nói.

Ai ngờ đâu Phong Diệp Chương không hề

dừng lại chút nào mà đi thẳng một mạch ra

ngoài.

Cô giúp việc nọ ngớ ra tại chỗ.

Cố Tuyết Trinh vừa bước ra từ nhà ăn thì

liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô cũng không nhắc chuyện cổ phiếu nữa

mà xoay người trở về phòng ngủ.

Không có việc gì làm, cô cũng không

muốn cứ mãi chơi bời giống như Cố Tuyết

Trâm vậy.

Thế nên cô dứt khoát lôi ra mấy tờ giấy

vẽ, định bụng vẽ vài bản thiết kế để gϊếŧ thời

gian.

Cô hơi suy tư một lát, ngón tay cầm bút

nhẹ nhàng vạch ra một nét phác họa, sau đó

bàn tay cô nhanh nhẹn lướt trên giấy, vẽ nên

những đường nét cân xứng hài hòa.

Chỉ lát sau cô đã hoàn toàn chìm đắm vào

giấy bút, những ngón tay trắng ngần như

những cánh bướm mềm mại đang nhẹ

nhàng bay múa.

Cậu chủ không có ở nhà, mợ thì lại tự

nhốt mình trong phòng.

Tiểu Liên len lén kiếm cớ, lại chạy tới nhà

chính nhà họ Phong tìm Lục Kim Yến.

xe

“Cô nói sao? Anh Diệp Chương với con

nhỏ đó cãi nhau vì chuyện cổ phần, bây giờ

thiếu nước vạch mặt cô ta luôn sao?”

Lục Kim Yến hân hoan hỏi lại.

Tiểu Liên gật gật đầu: “Tôi nghe rất rõ

ràng mà, hôm nay cậu chủ tức giận đến mức

không thèm ăn sáng ở nhà luôn.”

Lục Kim Yến nhạo báng cười cười, có vẻ

hả hê trước nỗi đau của người khác: “Anh

Diệp Chương ghét nhất là kiểu phụ nữ tham

lam hám danh này. Cố Tuyết Trâm hôm nay

coi như dẫm phải bãi mìn rồi!”

Tiểu Liên vẫn kính cẩn cúi đầu, dường như

không hề cảm thấy những lời này của cô ta

có chỗ nào bất thường.

“Gần đây cô làm rất tốt!” Lục Kim Yến lấy

ra một xấp tiền đưa cho Tiểu Liên: “Tiếp tục

quan sát.”

“Dạ vâng!”

Đợi đến lúc Tiểu Liên đi khuất dạng thì

Lục Kim Yến mới bước ra khỏi phòng, đi tới

trước cửa phòng của bà Phong gõ cửa.

“Vào đi.” Một giọng nữ dịu dàng truyền ra

từ trong phòng.

Bà Phong mở cửa trông thấy người tới là

Lục Kim Yến thì liền nhẹ nhàng cốc cô một

cái: “Con bé này nghịch ngợm này, cứ đi vào

luôn là được rồi, còn gõ cửa làm gì không

biết.”

Lục Kim Yến hoạt bát nở nụ cười, tiện thể

ôm lấy cánh tay của bà Phong: “Dì Minh,

người ta có chuyện muốn nói với dì chứ bộ.”

“Chuyện gì vậy? Con bé này, còn bày đặt

khách sáo với dì nữa chứ.”

“Ai da dì Minh à, tại con thấy hình như từ

lúc anh Diệp Chương trở về, cả nhà chúng ta

vẫn chưa tập hợp ăn một bữa cơm đúng

nghĩa. Vậy nên con nghĩ hay là cuối tuần này

chúng ta kêu anh Diệp Chương, bác trai,

ông nội nữa, cả nhà mình đi ăn một bữa

cơm. Con đặt chỗ ở Thiên Hi Lâu rồi.”

Cô vừa nói vừa cầm tay bà Phong lắc lắc

như một cô bé chưa lớn vậy.

Bà Phong lại rất thích dáng vẻ cô ta lúc

làm nũng, bà chịu ngay: “Được rồi, được rồi,

con bé này đúng là chu đáo thật, đúng là

chúng ta nên ăn một bữa đàng hoàng.”

Lục Kim Yến nói năng hợp tình hợp lý,

ngay cả bà Phong cũng cảm thấy cô ta

thông minh hiểu chuyện vô cùng.

Tập đoàn Phong thị, phòng tổng giám

đốc.

“Thưa tổng giám đốc, đây là văn kiện gia

hạn hợp đồng do bên Hoành Đạt gửi đến.”

Hứa Khiêm từ ngoài bước vào, tay cầm

một xấp giấy tờ đưa cho Phong Diệp

Chương.

Phong Diệp Chương cầm lấy hợp đồng,

nhanh chóng xem lướt qua.

Đôi mày kiếm của anh hơi cau lại, ẩn trong

đấy là sự cao ngạo lạnh lùng, dáng vẻ ngang

tàng như xem nhẹ hết thảy, khí thế độc lập

vững vàng, đôi mắt phượng của anh ánh lên

vẻ sắc bén, môi mỏng hơi mím, thong dong

nói: “Trả lại! Bảo làm lại bản khác!”

Hứa Khiêm lặng lẽ cất hợp đồng vào túi

giấy, trong lòng lặng lẽ châm chọc, biết ngay

là đống giấy tờ này sẽ chẳng ra làm sao mà.

Không biết bên công ty Hoành Đạt lấy đâu

ra tự tin mà lại cảm thấy bọn họ nhất định sẽ

được duyệt.

Đến lúc cậu ta cười nhạo xong, đang định

báo cáo về lịch trình chiều nay thì chuông

điện thoại của Phong Diệp Chương đột

nhiên vang lên.

Anh nhấc máy: “Mẹ?”

Bà Phong lời ít ý nhiều nói: “Tối nay cả nhà

mình cùng ăn bữa ăn cơm, con canh đúng

giờ mà qua đây.”

“Vâng.”

Phong Diệp Chương không từ chối bà.

Người trong gia đình tụ tập ăn một bữa

cơm nhà cũng là chuyện thường tình thôi,

tuy rằng anh thích làm việc, nhưng cũng

không phải người tham công tiếc việc đến

nỗi bỏ mặc hết mọi thứ xung quanh.

Lúc bận rộn thì thời gian luôn trôi qua rất

nhanh, vào lúc trời chập tối thì Cố Tuyết

Trinh nhận được một cuộc gọi từ Phong

Diệp Chương.

“Xuống lầu! Tôi và em cùng đi ăn cơm.”

“Gì?” Cố Tuyết Trinh ngớ người, Phong

Diệp Chương mà cũng chủ động gọi điện

thoại cho cô?

Từ cuộc nói chuyện lần trước, anh lúc nào

cũng đi sớm về khuya.

Hai người họ ngay cả trò chuyện cũng

chẳng được mấy câu, giờ anh lại chủ động

tìm đến cô, đúng là khó tin mà.

Cố Tuyết Trinh không lề mề chút nào, cô

lập tức thay một chiếc áo khoác gió màu

nâu nhạt, bên trong mặc một chiếc áo lông

dài cao cổ có gắn ghim cài áo là sợi xích

nhỏ, bên dưới phối thêm váy bút chì, chân

thì mang một đôi bốt thấp cổ.

Tổng thể trông vừa có vẻ thoải mái tự

nhiên vừa đơn giản nền nã.

Lúc Cố Tuyết Trinh từ trên lầu bước

xuống, Phong Diệp Chương không kìm được

nhìn thoáng qua cô, anh nhận ra rằng cô

thật sự rất biết cách ăn diện, cũng biết lúc

nào nên mặc gì thì mới thích hợp.

“Đợi một lát đã, mà sao anh lại đột nhiên

nghĩ tới việc đi ăn chung với em vậy?”

Cố Tuyết Trinh vừa sửa sang sơ lại chiếc

túi xách đang đeo trên cánh tay vừa hỏi anh.

“Tiệc gia đình, ông nội cũng sẽ có mặt.”

Phong Diệp Chương điềm nhiên trả lời.

Cố Tuyết Trinh gật gật đầu, thì ra là vậy.

Quả nhiên, lúc hai người họ đến nơi thì

mọi người đều đã có mặt đông đủ, ngay cả

ông nội cũng đã tới rồi.

“Con chào ông nội.”

Cố Tuyết Trinh vừa vào trong phòng thì

liền nhìn thấy ông cụ mặt mày hiền từ, cô

nhấc chân bước về phía ông.

Ông cụ Phong nhìn thấy cô thì vui ra mặt:

“Lại đây, Tuyết Trâm lại ngồi bên cạnh ông

nội này.”

Cố Tuyết Trinh hơi cúi người chào hỏi ông

Phong bà Phong: “Ba, mẹ.” Song vẻ mặt hai

người họ vẫn cứ điềm nhiên như không.

Cố Tuyết Trinh cũng chẳng mặt dày chen

lên làm gì.

Trong thoáng chốc không khí im lặng

bỗng bao trùm, Lục Kim Yến chính là người

lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng này, cô ta cười

tinh nghịch, nói: “Nếu mọi người đã đến

đông đủ rồi thì con gọi phục vụ lên món nha.

Lần trước không ăn được một bữa cho ra

hồn, con còn thấy hơi tiếc tiếc đây.”

Cô ta vừa nói vừa kêu phục vụ tới để gọi

món.

“Lần này cũng may mà có một người bạn

giúp nên con mới đặt được chỗ này, nhất

định phải ăn một bữa thật no nê mới được.”

Sự dí dỏm trong giọng điệu của cô ta

khiến ông Phong bà Phong có vẻ vui tươi

hẳn lên.

“Đủ đủ chưng tuyết yến, cá mú chấm hấp,

ly sứ trắng viền vàng,…thêm một ấm trà long

Thùy Nhungợng hạng với cả nước ép trái

cây nữa.”

Lục Kim Yến nhanh nhảu gọi một lúc bảy

tám món, tất cả đều là những món mà ông

cụ Phong, ông bà Phong và Phong Diệp

Chương yêu thích.

Sau khi gọi món xong, Lục Kim Yến quay

ra cười nói với ông Phong: “Chú à, dạo này

huyết áp chú có hơi cao, con sẽ không để

cho chú uống rượu đâu, hay là chú cứ uống

nước ép trái cây giống dì Minh đi.”

Ông Phong nhẹ nhàng gật đầu, trước giờ

Aằ : Tu

ông vẫn luôn rât nghiêm nghị, song giờ đây

khuôn mặt ông lại có vẻ khoan khoái dễ

chịu, có thể thấy tâm trạng của ông lúc này

đang rất tốt.

Lúc này Lục Kim Yến mới chìa thực đơn ra

đưa cho mọi người: “Mọi người xem có cần

thêm món gì không?”

Một mình cô ta sắp xếp chu toàn hết thảy,

khéo léo tỉ mỉ vô cùng.

Ông cụ Phong tỏ ý khen ngợi nói: “Con bé

Kim Yến này lúc nào cũng chu đáo giỏi giang

như vậy nhỉ.”

“Chứ sao nữa, con bé thông minh hiểu

chuyện, không để ai phải bận tâm bao giờ.”

Bà Phong vừa nghe thấy ông cụ mở lời

khen Lục Kim Yến thì liền vội vã tiếp lời ngay:

“Không giống người nào đó… suốt ngày chỉ

biết gây thêm rắc rối cho mọi người.”