Chương 2: Kết hôn

Vân Chu Chu chưa từng nghĩ đến chuyện để ba mình đi tranh giành quyền lực, có lẽ bản thân Vân Thành cũng chưa từng nghĩ đến, nhưng điều đó không ngăn cản việc Vân Thành từ nhỏ đã bất hòa với Vân Cẩm. Hai anh em này cứ gặp mặt là cãi nhau chí chóe, Vân Thành cảm thấy Vân Cẩm là kẻ đạo đức giả, thích làm màu; còn Vân Cẩm thì cảm thấy Vân Thành là vết nhơ của nhà họ Vân, là lịch sử đen tối của nhà họ Vân...

Bà nội của Vân Chu Chu tuy thương con trai út, nhưng không may qua đời sớm. Còn ông nội của Vân Chu Chu, bề ngoài thì tỏ ra công bằng, nhưng hễ đυ.ng đến chuyện lợi ích gia tộc và công ty, luôn luôn đứng về phía Vân Cẩm.

Cho nên cuộc chiến giữa Vân Thành và Vân Cẩm, là một cuộc chiến đã định sẵn sẽ thua. Cho dù Vân Cẩm không có hào quang nhân vật chính, Vân Thành cũng không đấu lại anh ta.

Theo như miêu tả trong sách, hai anh em Vân Thành và Vân Cẩm bất hòa nhiều năm, đợi đến khi cha của Vân Thành qua đời, Vân Cẩm nắm toàn bộ quyền lực trong gia tộc, việc đầu tiên Vân Cẩm làm chính là đuổi Vân Thành ra khỏi nhà, hơn nữa còn để Vân Thành ra đi tay trắng, lý do là Vân Thành những năm qua không kiếm ra được đồng nào, đã tiêu hết sạch phần tài sản của mình rồi.

Thực ra cho đến tận bây giờ, Vân Chu Chu cũng không chắc chắn những thông tin mình nhìn thấy có phải là thật hay không, nhưng khi gia đình đưa ra yêu cầu cần một người để liên hôn nhằm củng cố địa vị gia tộc, Vân Chu Chu lập tức đề cử ba ruột của mình.

Trong mắt Vân Chu Chu, ba cô vừa có dáng người, vừa có nhan sắc, vừa có đầu óc... à không, cũng có nhan sắc, quả thực là ứng cử viên liên hôn số một số hai.

Cho nên lúc này nghe bạn học nói để Vân Chu Chu tuyệt thực kháng nghị, Vân Chu Chu chỉ muốn nói với đối phương: Tuyệt thực kháng nghị là không thể nào tuyệt thực kháng nghị, cả đời này cũng không thể.

Tuy nhiên, tuy Vân Chu Chu không tuyệt thực kháng nghị, nhưng ba cô, Vân Thành, lại thật sự bắt đầu tuyệt thực kháng nghị.

Đương nhiên, Vân Thành phản đối không phải là chuyện liên hôn, thực ra liên hôn hay không đối với anh cũng chẳng sao, anh phản đối chính là đối tượng liên hôn.

Anh có cả ngàn vạn điều không hài lòng về cô cả nhà họ Lục, Lục Dữ Thư.

Dù sao ai mà chẳng biết cô cả nhà họ Lục, Lục Dữ Thư, là một kẻ cuồng công việc biếи ŧɦái giống hệt anh cả Vân Cẩm của anh, nghe nói ngay cả khi ngủ cô ta cũng mặc vest chỉnh tề, chỉ sợ lãng phí thời gian làm việc. Hơn nữa Lục Dữ Thư nổi tiếng là người tàn nhẫn, quyết đoán, không chỉ ra tay không chút lưu tình với đối thủ trên thương trường, mà ngay cả người chồng trước của cô ta, những năm qua hễ nhắc đến Lục Dữ Thư là ai cũng im thin thít, thậm chí có người nói con chó mà Lục Dữ Thư nuôi chung với chồng trước khi nhìn thấy cô ta cũng không dám sủa một tiếng... Có thể tưởng tượng được Lục Dữ Thư đáng sợ đến mức nào.

Vân Thành chỉ cần nghĩ đến việc mình sắp phải kết hôn với một phiên bản nữ của Vân Cẩm là đã thấy cuộc đời vô vị, chỉ muốn đi tu cho xong.

Lúc Vân Chu Chu bưng cơm tối xuất hiện ở cửa phòng Vân Thành, Vân Thành đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ. Phải thừa nhận, Vân Thành trời sinh đã rất đẹp trai, giống như hồ ly tinh đực trong sách vậy. Lúc này, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt trắng nõn, tinh xảo của anh, càng khiến anh như được phủ thêm một lớp ánh sáng dịu dàng, cũng khiến cả người anh toát lên vẻ đáng thương, tội nghiệp.

Tuy nhiên, vừa mở miệng, chút ánh sáng dịu dàng đó lập tức tan biến: "Chu Chu à, ba khổ tâm lắm con ơi!"

Vân Chu Chu: "..."

Vân Chu Chu đi vào, dùng chân đóng cửa lại, sau đó đặt cơm xuống, bình tĩnh nói: "Ba, ba ăn cơm trước đi, có chuyện gì ăn xong rồi nói."

Vân Thành như phát điên, ngã vật ra giường, lăn lộn như con giun: "Ba không ăn, ba không ăn, chỉ cần các người còn ép ba cưới Lục Dữ Thư, ba sẽ nhịn ăn đến chết..."

Vân Chu Chu 6 tuổi thở dài, đầu óc nhỏ bé của cô bé không có cách nào xử lý thông tin quá phức tạp, cô bé cũng không hiểu tại sao ba lại không muốn cưới dì Lục. Cô bé chưa từng gặp dì Lục, chỉ nhìn thấy ảnh của dì ấy, trong ảnh, dì Lục mặc một bộ vest màu tím nhạt, đeo một đôi khuyên tai ngọc trai to bản, tóc tai gọn gàng, tuy nhìn có vẻ hơi nghiêm khắc, nhưng rất xinh đẹp, giống như cô hiệu trưởng của trường cô bé.

Vân Chu Chu cố gắng thuyết phục ba: "Con thấy dì Lục xinh đẹp mà."

Vân Thành khịt mũi: "Hừ, xinh đẹp cái gì? Có xinh đẹp bằng ba con đây không?"

Vân Chu Chu: "..." Cái này thì đúng.

Cách dụ dỗ bằng sắc đẹp không thành công, Vân Chu Chu đành phải đổi chiến thuật: "Con nghe nói dì Lục rất lợi hại, một mình dì ấy có thể quản lý nhiều công ty lớn! Có vẻ lợi hại ngang ngửa bác cả."

Vân Thành ngồi bật dậy, vẻ mặt đau khổ tột cùng: "... Chính vì dì ta quá lợi hại nên ba mới không muốn cưới! Con nghĩ mà xem, cả đời này ba đã có một người anh trai lợi hại rồi, tại sao còn tự chuốc lấy phiền phức mà tìm một người vợ lợi hại nữa chứ? Như vậy chẳng phải càng khiến ba thêm vô dụng sao? Ba thích những cô gái dịu dàng, cũng chỉ muốn tìm một cô gái dịu dàng mà thôi..."

Vân Thành nói một hồi, đột nhiên vỗ đùi: "Không đúng, nếu ba cưới Lục Dữ Thư, vậy chẳng phải Lục Dữ Thư sẽ là người của ba sao? Vậy sau này ai bắt nạt ba, cô ta sẽ giúp ba xử lý bọn họ?" Hơn nữa Vân Cẩm lợi hại như vậy, chắc chắn anh không đấu lại, nhưng Lục Dữ Thư thì khác. Hai người này mà đánh nhau thật, chưa chắc ai thua ai thắng. Mà dù ai thua ai thắng thì anh cũng chỉ việc ngồi xem kịch hay, dù sao anh chẳng ưa gì Vân Cẩm, cũng chẳng ưa gì Lục Dữ Thư...

Vân Thành càng nghĩ càng thấy suy nghĩ của mình vô cùng chính xác, bèn lập tức thông suốt: "Kết hôn, kết hôn ngay, càng nhanh càng tốt."

"..."

Vân Chu Chu nhìn ba mình đột nhiên thay đổi thái độ, lặng lẽ nói: "Ba, hành động hiện tại của ba, chẳng phải là đang... ôm đùi người khác sao?"

Vân Thành: "..."