Chương 51

Editor: Owntown

"Thật vinh hạnh khi được gặp mọi người." Nam dẫn chương trình đang nói chuyện tên là Vương Khai, nổi danh là độc miệng trong giới giải trí này, thường xuyên thích hỏi khách quý những vấn đề làm khó dễ, cư dân mạng đã từng trêu ghẹo Vương Khai, hi vọng anh ta đối với ngôi sao khách quý ""Lưới mở một mặt*.""

* Lưới mở một mặt (Võng khai một mặt - 网开一面): thành ngữ này được dùng để chỉ lòng thương xót, khoan hồng độ lượng của một người, bằng việc giúp người phạm lỗi có một lối thoát hoặc cho phép họ có một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình. ( Nguồn Fb: Hội những người đam mê văn hóa truyền thống)

“Cũng vô cùng vinh hạnh được gặp lại anh."" Đây là lần thứ hai Tống Quân Du tham gia chương trình《Ngôi sao đối đáp》, anh ta cũng từng mở mang qua cái miệng nổi danh của Vương Khai, nghĩ thầm, lần này cũng không nhẹ nhàng.

Ngay từ đầu chương trình sẽ là chơi mấy trò chơi nhỏ thúc đẩy thêm bầu không khí. Tiếp đó Vương Khai bắt đầu đặt câu hỏi.

“Khởi đầu tôi muốn hỏi Châu trưởng một câu hỏi ngoài lề.""

Tô Cẩn Châu gật đầu, ít nhiều cũng cảm thấy có chút lo lắng.

"Lại nói tiếp, đã rất lâu rồi không có tin tức bên lề về cậu, có lẽ nào xu hướng giới tính của Châu trưởng đã có sự thay đổi?"" Vương Khai cố ý dùng giọng điệu thoải mái lại không đường đột. Điều này không chỉ làm sôi động bầu không khí, mà còn đặt ra câu hỏi mà người hâm mộ rất muốn biết đáp án.

Tô Cẩn Châu thở phào nhẹ nhõm, câu hỏi này đối anh mà nói cũng không tính là khó có thể trả lời. Tô Cẩn Châu cười sang sảng, cũng dùng một giọng điệu hay đùa giỡn, nháy mắt nhìn Vương Khai, ""Đúng vậy, tôi ngưỡng mộ thầy Vương Khai đã lâu rồi.""

Nghe xong câu trả lời này, cả khán phòng đều tràn ngập tiếng cười vang, Vương Khai cũng cười ngặt nghẽo, ""Tôi đây không gánh nổi vinh hạnh này."".

Vì thế Tô Cẩn Châu hoá giải nguy cơ dễ dàng, lại còn không làm mất lòng người khác.

"Đều nghe nói bây giờ cậu đã là anh rể toàn dân, vậy cậu có yêu cầu gì đối với em rể tương lai không? Hay nói là cậu hi vọng em rể tương lai là kiểu người như thế nào?""

"Cái này à . . . . ." Tô Cẩn Châu híp mắt, vừa cười, ""Vấn đề này các anh cần phải hỏi anh cả của tôi, chẳng qua tôi nghĩ có thể anh ấy sẽ nói "Vào ngày cầu hôn mời dùng C* để bày tỏ tình yêu." ""

* C: Ngôn ngữ lập trình.

""Vậy thật sự rất là đáng sợ đấy!""

Kế tiếp Vương Khai dừng ánh mắt trên người Tống Quân Du, ""Cậu đã vô cùng thành công với thử thách đột phá lần này, chúng ta đều biết ngài Cố Dần Thời là thần tượng của cậu, vậy cậu cảm thấy nếu anh ta diễn vai diễn này sẽ phát huy như thế nào?""

Tống Quân Du vẫn như trước mỉm cười tao nhã, ""Chúng ta cũng đều biết thầy Vương Khai cũng là fan của ngài Cố, vậy anh cho rằng ngài Cố sẽ thể hiện vai diễn này như thế này?""

Tống Quân Du hỏi vặn lại rất xuất sắc, bởi vì đây là một câu hỏi có phần gây khó dễ: Nếu Tống Quân Du nói Cố Dần Thời sẽ phát huy rất tốt, vậy đến lúc đó sẽ có người nói anh ta đạo đức giả, dù sao biểu hiện của anh ta trong Hồn Quy Dị Thế cũng đã là hạng nhất; nếu uyển chuyển nói bản thân thể hiện rất tốt, vậy anh ta sẽ làm mất lòng fan Cố Dần Thời; nếu anh ta thao thao bất tuyệt, như vậy điều này có chút cố ý khoe khoang. Nếu Vương Khai đã gán một cái cờ hiệu fan, như vậy không bằng anh ta dùng cái này để hỏi vặn lại.

Vương Khai biết Tống Quân Du không phải là người dễ bị đánh lừa, vì thế anh ta cũng không muốn lại lãng phí thời gian, ngược lại đưa mắt nhìn về phía Mộ Hiên Nhiên, Vương Khai cười cười, nụ cười có chút quỷ dị, ""Nói đến Hiên Nhiên cũng đã từng tiếp xúc với Đát Kỷ trong《 Huynh Đệ Tỷ Muội 》, hiện giờ lại cùng quay chung《Hồn Quy Dị Thế》, bên trong bộ phim hai người vẫn là một cặp tình nhân nhỏ tình chàng ý thϊếp, vậy em cảm thấy em sẽ thích kiểu cô gái như Đát Kỷ chứ."

“Rất thích.” Mộ Hiên Nhiên cong cong hai mắt, trong ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Tô Cẩn Châu, Mộ Hiên Nhiên tiếp tục mở miệng, ""Chẳng qua anh Cẩn Châu sẽ không đồng ý, cho nên em vẫn nên từ bỏ thôi!""

Đừng từ bỏ mà! ! !

Thanh mai trúc mã gì đó là đáng yêu nhất ! ! !

Thiên sứ nhỏ Mộ Hiên Nhiên và em gái Đát Kỷ ở bên nhau thật là tốt!

Hai mắt khán giả dưới đài toả ánh sáng, nhưng cho dù bọn họ đáng yêu, nhưng sự thật cũng chính là tàn khốc như vậy!

“Về Đát Kỷ, chị muốn hỏi một chút, em đối với nhân vật Lâm Triều Tịch em vào vai như thế nào."" Nữ dẫn chương trình ngồi bên cạnh Vương Khai mở miệng gửi vấn đề đến.

Câu hỏi này cũng khiến người hâm mộ phim tương đối tò mò, bọn họ luôn thích được nghe các diễn viên chia sẻ cái nhìn của họ đối với vai diễn của mình, nhìn xem có phải giống như những gì họ đã diễn xuất hay không.

Đát Kỷ híp mắt, ánh sáng hắt lên gương mặt của cô đặc biệt ưa nhìn.

“Có lẽ… đó không phải là kiểu người tôi thích.” Đát Kỷ thẳng thắn, từ ánh mắt cùng với trong giọng điệu của cô có thể nhìn ra cô thật sự không thích nhân vật như Lâm Triều Tịch.

Câu trả lời này khiến cả khán giả và người dẫn chương trình đều ngoài ý muốn, vì thế đồng thời cùng đặt câu hỏi, ""Tại sao?”

Đát Kỷ nhướng mày, tất nhiên sẽ không nói ra những suy nghĩ trong lòng, chỉ là dùng một loại phương thức khác trả lời, ""Diễn viên và vai diễn mình vào vai chính là những cá thể độc lập, rời khỏi vai diễn này tôi đơn giản là Đát Kỷ, không có lý do gì phải thích Lâm Triều Tịch, không phải sao?""

Tô Đát Kỷ mệt mỏi với nhân vật Lâm Triều Tịch này, nhưng cố tình cô lại diễn xuất vô cùng tốt, những quá trình biến hoá, quá trình đơn thuần cùng với quá trình tối tăm, cô đều có thể diễn giải ra bên ngoài một cách hoàn mỹ, nhưng Đát Kỷ luôn cảm thấy mình còn thiếu một chút trình độ.

Sau đó là phát sóng những đoạn cắt tóm lược và cảnh hậu trường.

Ánh sáng trong phòng truyền hình trực tiếp dần dần tối mờ, tiếp đó một luồng ánh sáng mạnh chiếu lên mặt tường, một hồi chuông nhạc quen thuộc vang lên, đó chính là giai điệu quen thuộc bên trong《Hồn Quy Dị Thế》, sau đó một cảnh tượng hoa mỹ từ trên màn ảnh hiện ra.

Đó là một khu rừng u ám, một đôi chân trắng nõn giẫm lên lá khô úa vàng, bên tai truyền đến âm thanh sột soạt sột soạt, tiếp đó bước chân ngừng lại, cảnh tượng dần chuyển lên, hé ra một sườn mặt xinh đẹp chứa nét lãnh diễm.

Ánh trăng chiếu vào nét mặt của nàng, càng thêm không có tình người.

""Đừng đi theo ta nữa…”

Phía sau không có động tĩnh gì, nàng lại tiếp tục bước đi, tiếng bước chân phía sau bắt đầu trở nên lộn xộn, chỉ nghe một tiếng ""phù phù"", dường như có người ngã sấp xuống.

Lâm Triều Tịch ngừng bước, nàng quay đầu nhìn lại, màn ảnh dần dần đi xuống, đó là một tiểu cô nương mặc chiếc áo nhỏ màu đỏ, thoạt nhìn còn chưa đến bảy tuổi, tóc bện sừng dê, lúc này đang ngước đầu lên nhìn Đát Kỷ, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Đây là con gái của An Thiếu Xuyên trong phim, cũng chính là người bị Lâm Triều Tịch lợi dụng để trả thù An Thiếu Xuyên.

“Tỷ tỷ. . . . . . trên đỉnh đầu của ngươi có một con cá lớn đi theo.” Nữ hài vô cùng ngây thơ nói, tiếp đó bé chớp mắt, ""Nhưng mà cá lớn có vẻ như đã biến mất.""

Cơ thể Lâm Triều Tịch run lên, nàng buông mắt nhìn xuống nữ hài, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, Lâm Triều Tịch chậm rãi đến gần tiểu cô nương, tiếp đó nàng khom lưng, một phen nắm lấy cổ bé, tận lực đè nén giọng nói mang theo hơi thở âm lãnh, ""Ngươi có muốn nhìn nó không?""

Cô bé sợ hãi, nhưng vẫn trả lời Lâm Triều Tịch, ""Muốn.""

“Được.” Lâm Triều Tịch nở nụ cười, khuôn mặt tuyệt mỹ lãnh diễm của nàng bởi vì nụ cười này càng lộ vẻ câu hồn đoạt phách, nhưng ánh sáng trong đôi mắt càng âm ngoan đáng sợ, ""Chỉ là. . . . . . Chỉ có người chết mới có thể nhìn thấy, ngươi có nguyện ý chết không?""

Những lời này nàng nói ra rất nhẹ nhàng rất lạnh nhạt cũng rất dịu dàng, nhưng lại làm cho người ta lạnh cả sống lưng, Đát Kỷ diễn xuất một Lâm Triều Tịch tối tăm vô cùng xuất sắc, gần như là kiến giải sâu sắc*.

* nhập mộc tam phân ( 入木三分): thành ngữ bắt nguồn từ điển tích về Vương Hi Chi nhà thư pháp nổi tiéng của TQ, tương truyền VHC viết chữ lên tấm gỗ, viết xong mới phát hiện những chữ ông viết bằng bút lông in sâu vào tấm gỗ khoảng 3 phân. 入木三分 tùy văn cảnh mà dịch, nếu khen chữ viết thì có nghĩa là khen chữ cứng cáp... hay dùng để khen những lập luận: lập luận sắc sảo, kiến giải sâu sắc... hay dùng để khen nhà báo, nhà văn thì là: ngòi bút sắc sảo...( Nguồn tangthuvien)

Phân đoạn này hoàn toàn thể hiện trọn vẹn tâm lý u ám của Lâm Triều Tịch ra bên ngoài, vốn lúc ấy đạo diễn đã quyết định phát sóng đoạn này, nhưng bởi vì không muốn thay đổi quan hệ nguyên tác liền cắt bỏ, hiện tại xem ra cũng có phần đáng tiếc.

Sau khi đoạn cắt được chiếu xong, sau đó phòng trực tiếp lại khôi phục ánh sáng, tiếp đó tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.

Người dẫn chương trình nhìn đoàn người mỉm cười, ""Đều nói trò giỏi hơn thầy*, hiện tại xem ra quả thật là như thế, vậy sau quảng cáo xin mời các bạn tiếp tục theo dõi 《 Ngôi sao đối đáp 》của chúng tôi!""

* Nguyên văn ""thanh xuất vu lam, nhi thắng vu lam"" (青出于蓝,而胜于蓝): trò giỏi hơn thầy, măng mọc quá tre, thế hệ trẻ vượt lên thế hệ trước, thế hệ sau giỏi giang hơn thế hệ trước.

Nhân khoảng thời gian này, đoàn người cũng đi ra phía sau thay quần áo bổ sung trang điểm, Đát Kỷ ngồi ở trước bàn trang điểm tùy ý để người khác sửa soạn, ánh mắt cô rã rời, vẻ mặt thoạt nhìn cũng không được tốt.

Tô Cẩn Châu có chút lo lắng, liền đưa tay cầm lấy tay cô, ""Bé ngoan, em không thoải mái sao.""

“Vâng.” Đát Kỷ lên tiếng, ""Không sao.""

Tuy rằng nói như vậy nhưng Tô Cẩn Châu vẫn không yên lòng, anh há mồm vừa muốn hỏi chút gì đó, trước sân khấu liền vang lên tiếng nhạc. Tô Cẩn Châu thở dài một hơi, đi theo vào sân khấu, còn nửa tiếng nữa chương trình mới thu hình xong, hẳn là có thể cố gắng vượt qua.

Kế tiếp là phải chiếu cảnh ngắn.

Tổ chương trình cũng chỉ chọn lựa chiếu những phân cảnh tương đối thú vị, đầu tiên đó chính là Tô Cẩn Châu mặc cổ trang ngồi xổm dưới tàng cây, dáng vẻ đang nói chuyện điện thoại, thoạt nhìn anh trông rất khổ não, chau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, miệng không biết than thở điều gì, nhưng lại chưa từng nói ra.

"Em không nghịch máy tính của anh, anh cả anh có nhàm chán quá không vậy, em đang quay phim mà.""

"Máy tính của anh là do anh hai động vào, ngày đó em đã thấy rồi, em còn chụp lại, bức ảnh đã gửi đến điện thoại của anh cả rồi đấy."" Đát Kỷ đi ngang qua không đau không ngứa nói một câu.

Tô Cẩn Châu biến sắc, liền vội vàng cúp điện thoại.

Tô Cẩn Châu luống cuống tay chân cùng với Đát Kỷ bình tĩnh đâm thọc làm cho khán giả đều bật cười thành tiếng, nghĩ thầm, Châu trưởng vậy mà lại là đứa trẻ nghịch ngợm, em gái cũng là một đứa trẻ nghịch ngợm, thật sự là làm khổ anh cả nhà họ Tô, chẳng qua phương thức ở chung như thế này cũng đáng yêu lạ thường.

Tô Cẩn Châu nhìn màn ảnh có chút xa lạ, anh hoàn toàn không biết đoạn phim này sẽ bị chiếu! Cái này không giống đã nói a! Thật ra thời điểm anh xuất phát tâm huyết dâng trào dùng máy tính của anh cả một chút, sau đó không cẩn thận làm rớt hỏng. Tô Cẩn Châu nghĩ, dù sao anh cũng đã đi rồi, anh cả cũng không biết làm anh làm. Nhưng dù thế nà cũng không nghĩ tới Tô Cẩn Chi vậy mà lấy vân tay của anh! Đây chỉ có thể là chòm sao Xử Nữ nghiêm túc mới có thể làm ra loại chuyện tình này!

Lại chiếu tiếp nữa chính là hình ảnh Đát Kỷ đánh bài tú-lơ-khơ.

""Chúng ta đánh bài đi.""

Đát Kỷ liếc mắt một cái, vẻ mặt bày tỏ bản thân hoàn toàn không có hứng thú.

Tống Quân Du phất phất bài tú-lơ-khơ trên tay, ""Anh thật là lợi hại, đánh cho anh trai em tơi bời tan tác.""

Đát Kỷ vừa nghe, không nói hai lời liền bắt đầu chơi bài với anh ta, Đát Kỷ có khả năng lĩnh ngộ cực cao, mấy chốc liền lần mò ra cách thức, sau khi Tống Quân Du thua vài lần liên tiếp, anh ta cười ngượng ngùng, ""Đát Kỷ thật lợi hại.""

“Ồ.” Đát Kỷ suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn về phía Tống Quân Du, "" Hiện tại cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao anh và anh trai tôi có thể làm bạn. . . . . ."

Tống Quân Du, "?"

""Chỉ số thông minh không cùng nằm trên trục hoành, làm sao có thể trở thành bạn tốt!""

Tống Quân Du, ". . . . . . . . . . . ."

Vì vậy ngày hôm sau, một cái tên độc đáo trên bảng đề tài # Lời nói ác độc ngạo kiều của Tô Đát Kỷ#, hơn nữa còn có cư dân mạng sắp xếp lại hình ảnh tổng hợp, bên trong là những bức vẽ biểu cảm của Đát Kỷ, hoặc là rộng lượng hoặc khinh thường, hoặc lạnh lùng, hoặc lươn lẹo.

Những lời này gọi là gì ấy nhỉ. . . . . . Trong mỗi đoạn phim, luôn luôn có một thư viện biểu cảm di động, vì thế Tô Đát Kỷ, người vốn kiếp trước là Hoàng hậu nương nương, lại bất hạnh trở thành thư viện biểu cảm này.