Chương 5.1: Dâʍ ɭσạи cùng phụ vương

Thời điểm tỉnh lại Yến Linh đã sớm bị đế vương từ ghế ôm đến trên giường, đệm giường được làm từ tơ lụa tuyết trắng bao bọc lấy thân thể tiểu vương tử, nhưng màu sắc vẫn kém hơn làn da trắng sứ của Yến Linh. Yến Linh nhìn phụ vương không biết mệt mỏi rong ruổi trên người mình, cảm nhận trong huyệt không chỉ có cự điểu của đế vương mà còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ lẫn lộn dâʍ ŧᏂủy̠. Lúc này biểu tình y vẫn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, nhưng trong mơ hồ vẫn có thể cảm thấy bản thân bị bắn đến lớn bụng, theo đế vương đỉnh lộng vào sâu bên trong, trên bụng thỉnh thoàng còn xuất hiện hình dạng gồ lên của dươиɠ ѵậŧ, cảm giác này khiến Yến Linh thấy chính mình giống như bị lộng đến lớn bụng, trong bụng có cốt nhục của cha mình nhưng vẫn bị cha ấn ở trên giường không phân biệt ngày đêm thao lộng.

Thấy Yến Linh tỉnh lại, đế vương trêu đùa nói: “Cha bồi tội như vậy khiến Linh nhi vừa lòng không?”

“Hừ, cha chỉ biết bắt nạt con, khắp cả người con đều là người tội trạng.”, nhìn thấy dấu hôn trên người, Yến Linh tức giận nói.

Lời này lại khiến đế vương cực kì vui vẻ, càng cười càng rạng rỡ, vật nhỏ này thật biết cách làm nũng, lúc nào cũng có thể khiến vua của một nước không còn lời nào để nói, nhìn thân mình mềm mại phía dưới, đế vương cảm thấy không có gì mình đáp ứng không được. Hắn tiếp tục động thân mình, tay vuốt ve thân hình mỹ nhân, trên cơ thể trắng nõn của Yến Linh lại lưu không ít dấu tay của đế vương, tựa như những đóa hồng mai nở rộ trên nền tuyết trắng.

“Ta không ngại nhiều tội, còn có cái gì ta không thể gánh chứ, cùng lắm lại bồi ngươi ba ngày ba đêm.”

Yến Linh nghe xong liền có chút sợ hãi. Ba ngày ba đêm, y biết phụ vương hoàn toàn không nói đùa. Sau khi bị phụ vương khai bao, phụ vương y giống như mở được cánh cửa mới, cả ngày ngoại trừ thượng triều thì đều ở trong tẩm cung y, bất kể ngày đêm đem dươиɠ ѵậŧ chôn trong huyệt Yến Linh, ngay cả mềm cũng không rút ra, khiến cho Yến Linh sinh ra ảo giác huyệt y chính là nên hàm chứa dươиɠ ѵậŧ của đế vương.

Mỗi ngày ăn cơm cũng không có quy luật, mỗi lần dùng bữa, đế vương đều ngồi ở trên ghế, mà Yến Linh lại ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, miệng nhỏ bên trên ăn cháo, miệng dưới ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Có đôi khi ăn cơm đến một nửa liền không chịu nổi ngứa huyệt, nhưng cha y lại xấu xa nói thân thể quan trọng, sợ hãi y ăn ít sẽ ảnh hưởng đến cơ thể. Yến Linh tất nhiên không chịu nổi, ở trong l*иg ngực đế vương xoay đi xoay lại, miệng nhỏ đỏ hồng hướng xương quai xanh cắn một ngụm, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt, kí©h thí©ɧ đế vương buông ra chén bát bế Yến Linh dậy mạnh mẽ thao làm.

Yến Linh cứ như vậy nằm trên bàn cơm phun nước, ly nước thường ngày cũng bị dâʍ ɖị©ɧ chiếm cứ. Yến Linh ôm đế vương da^ʍ kêu không ngừng. Mỗi lần mây mưa đều kéo dài một hai giờ, đồ ăn đều đã nguội lạnh lại khiến hạ nhân nhanh tay nhanh chân hâm nóng. Yến Linh chôn trong l*иg ngực đế vương, lợi dụng sờ hắn cơ bụng cơ ngực, một bên oán trách: “Đều tại phụ vương, Linh nhi đói bụng muốn chết.”

“Cha lại cho con ăn?”

“Không được, cha để Linh nhi nghỉ ngơi đi được không?”

“Ha ha ha ha...”

Vui vẻ nhiều ngày, đến tận khi biên cương nổi lên chiến sự thì đế vương mới bỏ qua Yến Linh để cùng văn võ bá quan thương lượng đối sách.

Nghĩ đoạn, Yến Linh vội vàng đặt tay lên ngực đối phương, đôi chân dài trắng nõn vòng qua vòng eo cường tráng như chó đực kia, mềm nhũn âm thanh làm nũng: “Cha thật hư quá, Linh nhi nào dám trị tội người, đều là người bắt nạt con.”

“Ha ha ha ha...”, đế vương phóng đãng cười, dưới thân động cũng càng ngày càng mạnh, hắn bắt lấy cánh tay nhỏ của Yến Linh bắt chéo trên đỉnh đầu, chỉ dùng một tay liền có thể giữ chặt cả người đứa nhỏ, một tay khác nắm lấy eo nhỏ kia hung hăng ấn chặt dưới háng mình: “Con nha, đùng là khiến cha vui vẻ mà.”

Yến Linh ngọt ngào cười, xong lại cố ý co chặt huyệt kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ đế vương.

“Tốt a, tao hóa, xem ra ta còn chưa trừng phạt con đủ.”, đế vương một cái lại một cái đánh lên mông thịt mềm mại, đánh ra từng sóng thịt mềm mềm dâʍ đãиɠ.

Đỉnh động gần trăm cái, đế vương lại đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phóng thẳng vào trong tao huyệt. Bắn xong còn còn cố tình để lại côn ŧᏂịŧ ở bên trong. Yến Linh toàn thân trắng nõn, dưới mông lại cắm một cây côn ŧᏂịŧ hớn tím đen, tựa như dâʍ đãиɠ ăn sâu vào trong xương cốt chỉ có thể dựa vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ sống qua ngày.

Kí©h thí©ɧ thị giác lại khiến đế vương cứng lên, nhưng lại nghĩ tối nay làm quá nhiều lần, hôm sau Yến Linh còn phải đi đọc sách, đế vương cực chú trọng giáo dục liền buông tha cho Yến Linh, ôm lấy mỹ nhân khảm sâu vào trong l*иg ngực, xong hắn cũng không rút dươиɠ ѵậŧ từ trong hoa huyệt ra một tay xoa núʍ ѵú sưng to của Yến Linh: “Ngủ đi bảo bối của ta.”

Đế vương yêu thương hôn môi hài tử.

“A... huyệt...”, Yến Linh vừa mở miệng đã bị phụ vương đánh gãy: “Cha giúp ngươi giữ, như vậy sẽ không bị chảy ra ngoài, nói không chừng ngày mai con liền đối ta hoài một hài tử béo béo mềm mềm.”

“Ha a... thật đáng ghét, người vậy mà lại giễu cợt con.”, tuy rằng nói như vậy nhưng Yến Linh vẫn ôm cổ đế vương, rốt cuộc y vẫn bị một đám nam nhân dạy dỗ thành da^ʍ phụ: “Ngủ ngon, cha.”

Yến Linh ngọt ngào nói, còn ngẩng đầu hôn lên cằm đế vương.

“A... trướng quá....”