Chương 4.1: Trừng phạt phụ vương

“Cuối cùng hôm nay phụ vương cũng nhớ tới Linh nhi.”, sáng sớm tinh mơ, Yến Linh đang ngồi trên ghế mềm dùng đồ ăn sáng, trong tay vẫn còn đang cầm bánh hạt dẻ y yêu nhất thì thấy đế vương đi vào tới, mắt cũng không chớp mà tiếp tục hưởng dụng mỹ thực.

Đế vương cũng đã quen với tình cảnh này, hắn nhìn tiểu vương tử đang hờn dỗi mà bật cười, phất tay cho đám hạ nhân lui ra hết rồi ngồi xuống bên cạnh tiểu vương tử, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm lên cái má phồng phồng của Yến Linh, ôn nhu nói: “Hiện tại không phải ta đến bồi tội với con sao. Bé ngoan của ta, phụ vương mấy ngày nay bận đến đầu óc choáng váng, hôm nay mới có thể rảnh rỗi liền lập tức tới chỗ con, vậy mà con lại bày ra gương mặt u oán như này, phụ vương thật đau khổ a.”

Nhìn đế vương bày ra bộ dáng u buồn sầu khổ, Yến Linh lập tức biết hắn đang diễn kịch, y cũng nhịn không được bày ra một nụ cười ngọt ngào, miếng bánh còn chưa nuốt xuống khiến gương mặt phồng lên, nhìn qua thật giống mèo con thông minh khiến đế vương động lòng, vừa buông tay liền xoa mặt Yến Linh, dần dần xoa xuống dưới trượt qua cần cổ trắng nõn, cuối cùng dừng trước ngực, ngón tay cọ lên bầu vυ" nhô cao của Yến Linh.

Hôm nay Yến Linh mặc quần sam vàng nhạt, cổ áo trắng muốt bọc lấy thân thể kiều nộn, chỉ để lộ ra một chút da thịt nhợt nhạt. Trên eo điểm thắt lưng xanh non, phác họa ra dáng người bao người mơ ước, mông vểnh vυ" cao động lòng người, mà nhan sắc linh động cực kì phù hợp với độ tuổi này của y, vừa hoạt bát lại vừa sắc tình.

Vừa thấy biểu tình của phụ vương Yến Linh liền biết hắn cũng nhớ y, nhưng chỉ là không biết đơn thuần là nhớ Yến Linh, hay nhớ thân thể này của y, hay lại nhớ hai cái nhục huyệt bên dưới.

Nhiều ngày nay Yến Linh vẫn luôn cùng gã sai vặt lăn lộn, cả ngày đều ở trong tẩm cung điên loan đảo phượng, thậm chí lúc nào cũng có thể ăn dươиɠ ѵậŧ mình yêu nhất, lại còn tự ra mặt mang gã sai vặt chuyển tới tẩm cung mình. Mỗi ngày đều bị gã sai vặt thao đến không thể xuống giường, suýt chút nữa còn quên mất phụ vương. Hôm nay nhìn thấy đế vương mới phát hiện nam nhân khai bao mình đã lâu không đến.

Nghĩ đoạn, Yến Linh bĩu môi: “Phụ vương nói như nào Linh nhi liền tin thế đó, còn không phải từ nhỏ đến lớn con đều thân cận với người nhất sao. Nhưng nhiều ngày phụ vương bận cái gì Linh nhi cũng không biết, chỉ biết lâu rồi phụ vương không tới chỗ con, Linh nhi còn tưởng người không thích con nữa.”, Yến Linh ủy ủy khuất khuất nhìn đế vương, cái miệng nhỏ đỏ hồng không ngừng lẩm bẩm, chọc đến dục hỏa trong người đế vương đều bị thiêu đốt lên.

Là phụ vương, tất nhiên đế vương cực kì hiểu Yến Linh, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể hiểu rõ suy nghĩ của y, nhưng hắn vẫn nhịn không được nghe theo y, vưu vật nhỏ như vậy vẫn luôn làm hắn cảm thấy vui sướиɠ. Huống chi Yến Linh một phen làm nũng lại một bên oán trách khiến hắn vừa nghe đã cảm thấy thoải mái trong lòng.

Đế vương một tay cầm lấy một khối bánh hạt dẻ, một tay khác bế Yến Linh lên đặt trên đùi mình. Từ nhỏ hắn đã cùng tiên hoàng luyện võ đánh giặc, cho dù đã ở tuổi trung niên xong thân thể vẫn tráng kiện, ở trên giường càng dũng mãnh vô song, nhẹ nhàng một cái đã đem Yến Linh ôm chặt trong lòng. Hắn một bên đút bánh hạt dẻ cho Yến Linh, một bên ghé vào tai đối phương thì thầm: “Để phụ vương nhìn một chút tiểu bảo bối ủy khuất thành dạng gì rồi, phụ vương liền tự mình bồi tội với con được không?”

“Không đủ.”, Yến Linh mềm mại nằm trong lòng đế vương, thân thể lại không ngừng xoay loạn: “Linh nhi sẽ hảo hảo trừng phạt người.”

“Ha ha ha.”, đế vương vừa cười vừa hôn khuôn mặt nhỏ của Yến linh: “Vậy ta sẽ nhìn xem con sẽ trừng phạt ta thế nào, phụ vương nhất định sẽ không oán trách.”

Đế vương đã đáp ứng rồi thì sẽ toàn lực phối hợp. Hắn nhìn Yến Linh không biết từ nơi nào tìm tới một sợi dây thừng, hai bên còn có khóa, đế vương nhướn mày: “Chuẩn bị đầy đủ như vậy, không phải đã ở chỗ này sớm chờ vi phụ tới sao?”

“Hứ, con sẽ khiến người nếm trải khổ sở.”, Yến Linh nửa thật nửa giả nói.

Lời nói ra càng khiến đế vương hớn hở, thậm chí còn chủ động giúp Yến Linh cột mình ở trên ghế, đôi tay bị buộc chặt ở sau ghế, nhìn qua giống như không thể động đậy.

Yến Linh vươn hai tay trắng nõn khóa lại dây thừng phía sau ghế. Nhưng bởi vì dáng người có hạn nên phải bò lên trên ghế, ngồi lên trên đùi đế vương, hai tay bắt lấy yếm khóa hòng tìm điểm cố định. Hai phiến vυ" to lớn cứ như vậy lung lay trước mặt đế vương, ép chặt vào l*иg ngực cứng rắn như tường đồng vách sắt của hắn, một lát lại cọ lung tung lên miệng, hơi thở thô nặng của đế vương phun lên hai khỏa anh đào làm cho Yến Linh nhịn không được nhỏ giọng hét một tiếng.

Ngay thời điểm Yến Linh khóa lại dây thừng, vυ" lớn trực tiếp dán lên trên mặt đế vương, gương mặt anh tuấn góc cạnh cứ như vậy bị bầu ngực đầy đặn che lấp, cánh mũi giấu vào trong rãnh ngực mềm mại. Theo động tác đung đưa đầu của đế vương, Yến Linh bị cọ đến tê tê dại dại, suýt chút nữa cả người mềm nhũn.

Cứ như vậy khiến cái miệng nhỏ phía trên không ngừng thở dốc, mà cái miệng nhỏ bên dưới cũng không ngừng phun nước, rốt cuộc Yến Linh cũng có thể đem dây thừng khóa tốt. Y đỡ lấy bả vai đế vương, từ trên người hắn bò xuống, thịt mông mềm mại cọ vào long căn đang có dấu hiệu tỉnh dậy, bên môi lập tức tràn ra một tiếng rêи ɾỉ lại bị y cắn môi nuốt về.

Nói trừng phạt phụ vương thật tốt nhưng cũng không thể ủy khuất để chính mình không nhịn được, còn không phải do chính thân thể y, bị một đám nam nhân thối đùa bỡn đến dâʍ đãиɠ. Yến Linh trong lòng tức giận bất bình, trên mặt cũng lộ ra một chút tức giận khiến đế vương vừa nhìn đã muốn cười, trong lòng càng lúc càng mềm mại, dươиɠ ѵậŧ cũng cứng đến phát đau.

“Tốt.”, Yến Linh giả bộ vỗ tay: “Tiếp theo phụ vương phải mang cái này.”, Yến Linh vừa nói vừa đem ra một cái đai lưng màu đen, lần này hắn đã thông minh hơn mà không bò lên người phụ vương nữa, nếu dùng vυ" mình đặt lại một chỗ với phụ vương nhất định y sẽ không chịu được. Vì thế y liền chạy ra phía sau ghế, từ đằng sau đem đai lưng bịt kín hai mắt đế vương.

Đế vương bất động thanh sắc phối hợp với Yến Linh lại làm cho y có chút khẩn trương: “Người đừng có lại bày trò gì, nếu không cho con trêu đùa, nhất định con sẽ trừng phạt người gấp bội lần.”

“Sao có thể như thế.”, đế vương bật cười: “Vi phụ yêu Linh nhi nhất, Linh nhi còn không biết sao?”

“Linh nhi muốn người thương con thêm một chút, so với phi tần hậu cung càng phải yêu thương hơn.”

“Các nàng làm sao có thể cùng con so sánh?”, Yến Linh làm nũng khiến đế vương cực kì vui sướиɠ: “Linh nhi ngoan của ta, đến đây để phụ vương hảo hảo bồi tội với con nào.”