Chương 40: Thiên kim pháo hôi 3

Nguyện vọng của nguyên chủ cũng rất đơn giản, phơi bày bộ mặt thật của thiên kim giả, để cho ác nhân nhận được trừng phạt xứng đáng rồi trở về sống với cha mẹ nuôi.

Xem xong ký ức, Thư Nguyệt mở mắt ra đã thấy Vương Tú Mẫn đứng cách đó không xa, đó chính là người mẹ ruột vừa mới tát Thư Nguyệt một cái.

“Không phải nói đi sao? Sao lại không nỡ đi rồi?” Vương Tú Mẫn châm chọc nói.

Thư Nguyệt không muốn nói nhảm với loại người này, thản nhiên đứng lên:

“Đừng quên ta chưa bao giờ muốn tới nơi này.” Nói xong nàng xoay người rời đi, không cho đối phương cơ hội phản ứng.

Vương Tú Mẫn không ngờ Thư Nguyệt lại đi sạch sẽ lưu loát như vậy, trước đó cho dù bọn họ có nói cái gì thì Thư Nguyệt cũng chỉ yên lặng nghe.

Mắt thấy Thư Nguyệt càng đi càng xa, Vương Tú Mẫn nói với theo: "Nếu ngươi dám rời đi, thì đừng hòng ta cho ngươi tiền đóng học phí!”

Thư Nguyệt quay đầu, nhếch môi cười:

"Không sao, với thành tích thi tốt nghiệp trung học của ta thì không cần phải đóng học phí, sẽ có rất nhiều trường đại học nguyện ý nhận ta vào.”

“Nhưng những trường đại học đó đều không phải là trường đại học Thanh Hoa mà ngươi thích.” Vương Tú Mẫn trong khoảng thời gian này vẫn có chút hiểu biết về cô con gái ruột.

“Làm sao bây giờ? Đại học Thanh Hoa đã gọi điện thoại cho ta, chỉ cần ta đồng ý đến đó học sẽ miễn học phí cho ta, hơn nữa còn tặng thêm học bổng trị giá hai trăm ngàn.” Giọng điệu Thư Nguyệt vẫn thản nhiên như cũ.

Vương Tú Mẫn cho là mình nghe lầm, sau đó liền khinh thường nói:

"Làm sao có thể, ngươi cho rằng ngươi là thủ khoa toàn quốc hả? Còn học bổng trị giá hai trăm ngàn? Có mà nằm mơ!”

Thư Nguyệt lấy điện thoại di động ra mở một trang website lên:

"Ngươi không nói ta cũng quên mất, ta đang tra điểm thi tốt nghiệp trung học đây, sao điểm của ta lại ngang với thủ khoa toàn quốc thế nhỉ?"

Nói xong nàng đưa điện thoại tới trước mặt Vương Tú Mẫn cho bà ta xem rõ ràng.

Vương Tú Mẫn thấy thành tích của nàng trên điện thoại di động, trực tiếp hít sâu một hơi.

Vương Tú Mẫn không thở nổi, bà ta không cách nào chấp nhận đứa con gái mà mình tỉ mỉ bồi dưỡng lại không bằng con gái do người thấp hèn nuôi ở bên ngoài.

Thư Nguyệt cất điện thoại đi.

“Được rồi, nếu cái nhà này không hoan nghênh ta thì ta sẽ không ở lâu." Nói xong nàng lại xoay người đi.

Vương Tú Mẫn còn đắm chìm trong khϊếp sợ, hoàn toàn không nhớ tới phải ngăn cản Thư Nguyệt, cho nên Thư Nguyệt cứ như vậy mà đi.

Không thể không nói tiểu khu này là một trong những khu biệt thự xa hoa nhất thành phố, diện tích rất lớn, Thư Nguyệt đi hơn nửa ngày mới ra được bên ngoài, cảm giác chân mình sắp gãy đến nơi.

Ra khỏi tiểu khu, nàng tìm một cái ghế tựa rồi ngồi xuống xoa mắt cá chân, sau đó gọi điện thoại cho cha nuôi.

Tốc độ nghe điện thoại của cha nuôi nhanh như tia chớp, gần như là điện thoại mới reo một giây đã bắt máy, giống như vẫn luôn chờ cuộc điện thoại này.

Điện thoại vừa kết nối, cha nuôi lập tức mở miệng: "Alo Nguyệt Nguyệt, con ở Lý gia thế nào? Bọn họ có bắt nạt con không? Con ăn uống có hợp khẩu vị không?"

“Cha! Con bị bọn họ đuổi ra ngoài rồi, bây giờ đang ngồi trên ghế dài bên ngoài biệt thự, cha có thể tới đón con không?”

Có lẽ do cảm xúc của nguyên chủ để lại, trong giọng nói của Thư Nguyệt tràn đầy ấm ức.

“Cái gì?!”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của mẹ nuôi: “Bọn họ sao có thể như vậy, Nguyệt Nguyệt con chờ một chút, mẹ gọi cha con tới đón con, đừng chạy lung tung biết không?"

“Vâng." Thư Nguyệt trả lời.

Nửa giờ sau, cha nuôi Tần Nghị xuất hiện trước mặt Thư Nguyệt.

Thư Nguyệt nhớ nhà cha mẹ nuôi cách nơi này rất xa, sao có thể tới nhanh như vậy: “Cha, không phải là cha vượt đèn đỏ đó chứ?"