Chương 95: Hố con điên cuồng online (canh hai)

Thôi Kiều không thèm để ý đến thế giới nội tâm phức tạp này của Viên Dã Tắc, sau khi lấy được giá trị ngược đãi, liền về tầng hai, nhốt mình trong phòng Niệm Ân và Soái Soái.

Niệm Ân và Soái Soái đều đã ngủ.

Sở dĩ chọn phòng của hai đứa. Một mặt là vì trong phòng chúng không có camera, mặt khác là vì những gì cô sẽ làm tiếp theo.

[Hệ thống! Tôi muốn một thứ.] Thôi Kiều nói ở trong lòng.

Hệ thống trong khoảng thời gian này thuộc về online 100%, lập tức viết chữ màu trắng trên mặt đất: [Cô muốn cái gì. Người không được. Năng lực hiện tại của tôi không có cách nào tiếp tục đưa một người vào. Cũng không thể mang mấy người đi, nhất định phải tích đầy giá trị mới có thể đi.]

[Còn những thứ khác, để tôi đi tìm xem có bug hay không rồi đưa vào cho cô.]

[Cũng không phức tạp như vậy đâu, cậu có thể đưa cho Niệm Ân vài hình ảnh khi cha mẹ rời đi không? Với cả vài hình ảnh tình hình bây giờ của bọn họ nữa] Thôi Kiều nhìn Niệm Ân trên giường, buổi tối lúc sắp ngủ Niệm Ân cũng đã nói nhớ nhà. Nhưng cuối cùng đã bị lừa bởi một vài từ của cô.

Nhưng mà loại chuyện này cô không có cách nào giấu diếm cả đời, càng quan trọng hơn là, cô muốn nói cho bé chân tướng. Chân tướng còn lâu mới khiến người ta không thể chấp nhận như tình huống hiện tại.

Tuổi tác của Niệm Ân còn chưa thể hiểu được vì sao người ta phải chết đi, nhưng tuổi tác của bé lại có thể dễ dàng tin tưởng việc ba mẹ bé đã xuyên qua thời không. Bởi vì còn chưa bị thế giới này rót vào những thường thức thông thường.

Hệ thống không có viết chữ trên mặt đất nữa, Thôi Kiều liền chờ, một lát sau mới xuất hiện chữ viết, [Cái này cần hai mươi điểm giá trị ngược tâm, hoàn hảo vừa rồi đã tích đến tám mươi, bởi vì từ các cuộc giao dịch hiện tại giá trị ngược tâm nhất định phải để lại sáu mươi điểm.]

Thôi Kiều thở phào nhẹ nhõm, có thể giao dịch là được, bao nhiêu điểm không quan trọng.

Sau đó trực tiếp đồng ý giao dịch.

Ngay sau đó, iPad vốn dùng để chụp ảnh Soái Soái vẫn đang để ở một bên liền vang lên.

Âm thanh phát ra quá lớn, làm hai tên nhóc kia đều bị quấy rầy tỉnh, sau đó hai tên nhóc kia nhẹ giọng kêu lên: "Mẹ ơi..."

Thôi Kiều cầm lấy Ipad.

Sau đó ngồi xổm xuống nhét Soái Soái vào trong chăn: "Ngủ tiếp đi."

Suất suất vốn đã cảm thấy buồn ngủ không chịu được, lập tức ngủ tiếp.

Niệm Ân ngồi trên giường, ngáp một cái: "Mẹ ngủ ngon, con cũng ngủ đây."

Thôi Kiều cầm Ipad lên giường, ôm Niệm Ân vào lòng: "Đợi lát nữa rồi ngủ tiếp, mẹ có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với Niệm Ân."

Niệm Ân buồn ngủ không chịu được, nhưng vẫn trẻ con hỏi: "Soái Soái không thể nghe sao?"

Thôi Kiều hồi đáp: "Đúng vậy, Soái Soái không thể nghe. Em chỉ là một bé con, không giống Niệm Ân chúng ta, là bé lớn đã có thể biết bí mật rồi."

Niệm Ân lập tức kích động: "Bí mật!"

"Niệm Ân có biết vì sao mắt con lại là màu xanh không? Không giống với những người khác không?" Thôi Kiều nhẹ giọng hỏi.

"Bởi vì Niệm Ân là thiên sứ." Giọng nói của Niệm Ân non nớt: "Mẹ con nói đây là bí mật, không thể nói cho người khác biết, nhưng mẹ cũng là mẹ con, cho nên có thể nói cho mẹ biết."

Thôi Kiều cảm thấy mình và ba mẹ Niệm Ân thật đúng là có duyên.

"Kỳ thật mẹ đã biết." Thôi Kiều nói: "Bởi vì, mẹ con vụиɠ ŧяộʍ nói cho mẹ biết."

Thôi Kiều lại hỏi: "Vậy Niệm Ân biết ba mẹ là cái gì không?"

Niệm Ân chớp chớp mắt: "Ba con là bác sĩ, mẹ cũng là bác sĩ..."

Thôi Kiều vừa nói vừa mở video hệ thống gửi tới: "Đây là mẹ con gửi tới cho con. Họ bảo mẹ cho con xem, nói là con lớn rồi, phải biết một số chuyện."

Niệm Ân ở trong lòng Thôi Kiều bắt đầu xem.

Hệ thống không biết làm sao mà tìm được đoạn video này, nhưng góc độ vô cùng tốt, trong hình ảnh là ánh lửa ngút trời, trước mặt ba mẹ Niệm Ân có một người, đứng trong ánh sáng trắng, Thôi Kiều nhìn kỹ, quả nhiên chính là bà lão xuất hiện ngày đó.

Bà lão nói, "Phải đi rồi." Âm thanh tang thương nghe không ra tình cảm dư thừa.

Niệm Ân sợ hãi run rẩy, Thôi Kiều ôm chặt bé: "Không sợ không sợ, lát nữa sẽ không sao, bà lão kia cũng là thiên sứ, bà ấy ở trên thiên đường phụ trách xuống tìm thiên sứ khác."

Mẹ Niệm Ân ho khan: "Bà là ai? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện?"

"Tôi tới mang hai người rời đi. Nếu tiếp tục ở lại thế giới này, hai người chỉ có một con đường chết."

Ba Niệm Ân nói:"Nhưng con gái chúng tôi phải làm sao bây giờ?"

"Con bé sẽ sống rất tốt, không cần lo lắng, không thể nói nữa, không còn kịp rồi!" Bà lão nói xong, hoàn toàn không giống người già, trực tiếp lôi kéo hai người tiến vào trong vòng sáng, sau đó ba người trực tiếp biến mất tại chỗ.

Sau đó, video kết thúc.

Niệm Ân mặt đầy nước mắt nhìn về phía Thôi Kiều: "Ba mẹ con đi rồi? Vậy sau này con phải làm sao? Bọn họ không cần con nữa sao?"

Thôi Kiều lau nước mắt Niệm Ân: "Ba mẹ bởi vì phải trở lại thế giới của bọn họ, cho nên mới bị mang đi, bọn họ cũng luyến tiếc con, nhưng cũng không có cách nào cả. Chờ một chút, chúng ta xem bộ dáng của bọn họ khi ở thế giới kia nhé."

Thôi Kiều nói xong liền tìm được đoạn video tiếp theo, bắt đầu phát hình.

Trong hình ảnh đầu tiên xuất hiện chính là trời xanh mây trắng, bên trong rừng rậm.

Nhưng mà ngay sau đó liền nhìn thấy một đôi vợ chồng đẩy bà lão ngồi trên xe lăn, phơi nắng trên bãi cỏ.

Bà nhân nói: "Có thể kể cho tôi nghe chuyện xưa của con hai người không? Người già, chính là muốn nghe một ít chuyện náo nhiệt. Thật sự là nghe hoài không chán..."

Thôi Kiều nhìn mặt bà cụ, không hiểu sao cảm thấy đau lòng, đây chính là Niệm Ân, nhưng bà cũng không nói cho ba mẹ Niệm Ân biết mình là ai.

Thôi Kiều có thể hiểu được, cuộc đời của con bé thật sự là quá khổ, sau khi ba mẹ Niệm Ân biết, khẳng định cũng là khó có thể tiếp nhận, hơn nữa tuổi của con bé đã thật sự là quá lớn, sau khi ba mẹ Niệm Ân tiếp nhận, lại phải chịu đựng sự đau khổ của người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Tâm tình mẹ Niệm Ân vẫn không tốt, nhưng dù sao bà lão cũng là ân nhân, ba mẹ Niệm Ân đều là người có lòng biết ơn, nói: "Đúng vậy, con bé đặc biệt có thể làm ầm ĩ, bình thường quấn lấy tôi nói muốn cùng nhau chơi trò chơi chiến tranh, hai ngày trước có một người mẹ khác của con bé mang theo con cô ấy tới chơi, hai đứa bé mập mạp biến trong nhà giống như chiến trường. Chỉ có hai đứa bé ở nhà mà cảm giác trong nhà giống như mở tiệc, lúc ăn cơm, hai đứa bé mập mạp cũng không kén ăn chút nào, còn thi xem ai ăn nhiều hơn, cuối cùng đương nhiên là Niệm Ân lớn hơn hai tuổi thắng. Hai ngày trước tôi còn cùng Kiều Kiều nói đùa nếu hai đứa cứ tiếp tục như vậy, sau này tám chín phần mười không thành chị em thì thành vợ chồng."

Mẹ Niệm Ân nói xong nước mắt liền rơi xuống: "Nhưng tôi lại không nhìn thấy, Niệm Ân của tôi một mình về sau làm sao bây giờ? Kiều Kiều căn bản sẽ không lấy được quyền nuôi dưỡng. Bên bác con bé đều là người trọng nam khinh nữ, lúc trước còn bởi vì Niệm Ân là con gái mà tới nhà tôi náo loạn, nói là muốn chồng tôi viết di chúc, tiền để lại cho cháu trai... Loại người này làm sao có thể đối tốt với Niệm Ân của tôi chứ..."

Lúc này Thôi Kiều lại chú ý tới, khi mẹ Niệm Ân nói tới vợ chồng, bà lão nhịn không được nói một câu, nhưng không lên tiếng, Thôi Kiều nhìn khẩu hình hẳn là: "Quả nhiên là mệnh định người yêu..."

Thôi Kiều: "??!!!"

Ba Niệm Ân cũng đỏ mắt.

Niệm Ân đã khóc không thành tiếng: "Mẹ... Ba..."

Bà lão bên kia nhẹ giọng nói: "Kiều Kiều kia, từ những chuyện hai người nói, cô ấy căn bản sẽ không đi tranh quyền nuôi dưỡng."

Mẹ Niệm Ân phản bác: "Kiều Kiều, cô ấy là người lương thiện nhất mà tôi từng gặp..."

Bà lão tiếp tục nói: "Ý tôi là, cô ấy đủ bình tĩnh, cô ấy căn bản sẽ không để cho người ngoài biết Niệm Ân còn sống. Bởi vì giống như mọi người nói, cô ấy cũng biết, nếu cô ấy muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng, hoàn toàn không có khả năng thắng. Hơn nữa, lúc chúng tôi rời đi, tôi đã xóa camera giám sát trước cửa tiểu khu khi người một nhà Thôi Kiều rời đi. Chỉ cần Thôi Kiều không chủ động đứng ra, sẽ không có ai biết Niệm Ân ở chỗ Thôi Kiều."

Mẹ Niệm Ân suy nghĩ một chút hình như đúng là đạo lý này: "Nhưng mà, nếu như vậy, tất cả tài sản nhà chúng tôi không phải sẽ để lại cho đám quỷ hút máu kia sao?"

"Sẽ không. Thôi Kiều sẽ thuyết phục bà ấy." Bà lão đặc biệt tự tin nói.

Thôi Kiều phát hiện, đối phương rất hiểu mình, hiểu rõ hơn tất cả mọi người.

Video kết thúc ở đây.

Niệm Ân ghé vào trong ngực Thôi Kiều khóc lên.

Trong lòng Thôi Kiều lại hiểu, mặc dù Niệm Ân thương tâm khổ sở, nhưng khổ sở này rất nhanh sẽ qua đi.

Bởi vì Niệm Ân đã biết hai chuyện: Một là ba mẹ bé ở thế giới bên kia sống rất tốt, hai là bọn họ vẫn yêu thương và nhớ nhung bé.

Bi thương lớn nhất khi người thân qua đời là bọn họ cứ như vậy biến mất, cái gì cũng không có. Nếu mỗi người có thể nhận được một video khi người thân qua đời, trong video là cảnh họ ở một thế giới khác, hơn nữa cũng nhớ mình.

Như vậy vết thương lớn khi mất đi người thân sẽ lành lại hơn phân nửa.

Niệm Ân vừa khóc vừa ngủ. Thôi Kiều lau nước mắt cho bé.

Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tuy rằng tốn hai mươi điểm ngược tâm, nhưng vẫn đáng giá.

Thôi Kiều đi theo Niệm Ân cùng nhau ngủ ở trên giường, Soái Soái trên mặt đất lật người, còn nói mớ một câu: "Chị đánh không được em đâu!"

Không cần phải nói ở trong mộng vẫn đang chơi đùa điên cuồng với Niệm Ân.

Có Soái Soái ở đây, tốt lên hẳn là nhanh hơn.

Niệm Ân kia không phải đã nói rồi sao? Mệnh định người yêu!

Thôi Kiều thực sự không ngờ hai tên nhóc mập mạp này lại có liên hệ như vậy.

Cô đột nhiên phản ứng lại, trong thế giới ban đầu đó, Soái Soái hẳn là không tồn tại... Hơn nữa trong phần tư liệu về Niệm Ân

mà mình xem trước kia, cả đời Niệm Ân cũng không kết hôn sinh con, như vậy làm sao mà con bé biết mệnh định người yêu?

Chuyện biết được quá ít, gom không ra toàn bộ chân tướng, Thôi Kiều cũng không sốt ruột, cứ từ từ rồi mình sẽ biết thôi.

Thôi Kiều hiện tại bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề khác, thân phận Niệm Ân ở bên này, coi như là chị gái Soái Soái đi.

Có thời gian thì đưa vào hộ khẩu một chút.

Đến lúc đó trở lại thế giới của mình, sửa lại cũng kịp.

Thôi Kiều vô cùng sảng khoái mà đào một cái hố lớn, rồi ném con trai còn chưa nhớ được chuyện của mình vào.

Tác giả có lời muốn nói: Hiện tại biết vì sao người nào đó lại mặt đơ vào giai đoạn sau chưa? Bởi vì từ nhỏ anh ta đã yêu người "không nên yêu"!