Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 96: Viên Dã Tắc rời đi (canh ba)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý do vì sao sau khi Thôi Kiều nghe Niệm Ân nói "Mệnh định người yêu" mà vẫn làm như vậy, là bởi vì một mặt, trong nhận thức của Thôi Kiều, cô có thể trở lại thế giới của mình trước khi Niệm Ân và Soái Soái lên tiểu học, đến lúc đó hai người đều phải làm hộ khẩu một lần nữa, mặt khác, với tình huống hiện tại của các cô, ngoài vào hộ khẩu thì cũng không tìm được cách nào khác. Chỉ có thể nói là con của mình.

Sáng hôm sau, lúc Viên Dã Tắc gọi Thôi Kiều ăn sáng liền phát hiện, Thôi Kiều và cả hai đứa nhỏ đều không thấy đâu.

Đúng vậy, Thôi Kiều và cả hai đứa nhỏ đều không thấy, trong phòng cũng chỉ là không có người, còn đồ chơi, truyện tranh của Soái Soái đều còn.

Viên Dã Tắc nhanh chóng chạy xuống tầng, tìm được điện thoại di động của mình, mở app, nhanh chóng xem lại camera giám sát, sau đó liền nhìn thấy vào lúc năm giờ sáng, Thôi Kiều đã mang theo hai đứa nhỏ rời đi.

Lúc năm giờ sáng.

Tối hôm qua tại anh ta ngồi ở ban công đến hơn nửa đêm, mãi bốn giờ hơn mới trở về phòng ngủ, nói cách khác, Thôi Kiều đã rời đi sau một giờ khi anh ta trở về phòng.

Viên Dã thì lập tức gọi điện thoại bảo người đi tìm.

Thôi Kiều một mình mang theo hai đứa nhỏ, có thể đi đâu được chứ?

…………………………………………

Có rất nhiều nơi để đi.

Ít nhất phải rời khỏi thành phố này trước đã.

Lúc bốn giờ Thôi Kiều gọi hai đứa nhỏ dậy, Thôi Kiều nói thẳng với Niệm Ân và Soái Soái: "Mẹ phải rời khỏi đây, đi ra ngoài một chút.

Niệm Ân và Soái Soái đều mơ mơ màng màng, nhưng bình thường hai đứa nhỏ vốn ít trao đổi với Viên Dã Tắc, cho tới nay đều nghe lời Thôi Kiều, hơn nữa, trẻ con đặc biệt mẫn cảm, lúc Thôi Kiều nói lời này, vừa hưng phấn vừa kích động, hai đứa nhỏ lập tức tỉnh táo lại, cũng hưng phấn bắt đầu dọn đồ của mình.

Vì thế, hai đứa nhóc đeo trên lưng đồ chơi mình thích nhất, còn cả bộ quần áo mình thích nhất, ba người liền rón rén rời đi.

Thực ra ở lại dùng ngôn ngữ kí©h thí©ɧ Viên Dã Tắc sẽ ngược tâm nhanh hơn, nhưng Thôi Kiều không muốn làm như vậy, hai đứa nhỏ đã bắt đầu biết ghi nhớ, đặc biệt là Niệm Ân, hiện tại trên thực tế còn đang trong thời kỳ mẫn cảm, hai người lớn trong nhà cãi nhau, sẽ ảnh hưởng quá xấu đối với trẻ con.

Cho nên, Thôi Kiều vẫn lựa chọn trực tiếp rời đi.

Sau khi đi ra, tốc độ của Thôi Kiều rất nhanh, mang theo hai đứa nhỏ liền tìm được Hắc Mai.

Đúng vậy. Số điện thoại trước kia Hắc Mai cho, tuy rằng sau đó đã bị Viên Dã Tắc len lén xóa đi, nhưng lúc ấy Thôi Kiều đã học thuộc nó.

Khi Hắc Mai lái xe tới đón ba người bọn họ, phản ứng đầu tiên của Thôi Kiều trên thực tế là quan sát phản ứng của Niệm Ân.

Nhưng mà, không có phản ứng gì cả, dù sao đời này hai người còn chưa gặp mặt, dù cho có một đời hai người tình thân như mẹ con.

Hắc Mai nói rất ít, trực tiếp để cho ba người lên xe, bởi vì cô ta cũng không biết có hai đứa nhỏ, cho nên trên xe chỉ có một ghế an toàn cho trẻ em.

Thôi Kiều để cho Soái Soái thích động đậy nhất ngồi trên ghế an toàn cho trẻ em, còn mình thì ôm Niệm Ân.

Hắc Mai mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc thêm áo khoác nhỏ, tóc cũng buộc chặt. Khí tràng vô cùng đầy đủ.

"Đây là con gái lớn của tôi." Thôi Kiều giới thiệu: "Nó tên Niệm Ân." Sau đó lại giới thiệu với hai đứa nhỏ: "Đây là dì của các con."

Hai đứa nhóc kia đều thuộc về trạng thái Thôi Kiều nói cái gì chính là cái đó, lập tức gọi dì.

"Ừ." Hắc Mai đáp lại.

"Thực xin lỗi, lần này làm phiền cô rồi. Bởi vì xảy ra chút chuyện nhỏ, sau đó tôi cũng tìm không thấy người nào khác có thể giúp tôi. Cho nên chỉ có thể gọi điện thoại cho cô." Thôi Kiều giải thích.

Hắc Mai nhìn thoáng qua hai đứa nhóc, sau đó nói ra: "Về đến nhà về có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Thôi Kiều gật gật đầu.

Nhà Hắc Mai không ở khu thành chính, mà ở vùng ngoại ô xa xôi, lái xe chừng bốn giờ mới đến, Thôi Kiều bị Hắc Mai làm cho hơi kinh ngạc một chút, hoàn toàn không ngờ Hắc Mai lại có tư tưởng sinh hoạt như vậy, nhà Hắc Mai là một tòa biệt thự nhỏ, liếc mắt nhìn xung quanh chỉ có một căn biệt thự này, phía sau là rừng rậm thực lớn, cách biệt thự không xa có một cái hồ nhân tạo.

Lúc xuống xe, hai đứa nhóc kia sợ ngây người.

Sau đó hưng phấn kêu lên, sự suy sụp trên xe của Niệm Ân cũng biến mất.

"Soái Soái! Soái Soái! Rừng rậm! Có gấu lớn gấu nhỏ!" Niệm Ân kêu lên!

"Chị ơi trong rừng rậm không có gấu lớn gấu nhỏ!" Soái Soái lập tức phản bác.

Thôi Kiều lần đầu tiên cảm thấy con trai mình cũng trưởng thành khá sớm, nhưng mà, chợt nghe được Soái Soái hưng phấn mà nói: "Con thỏ! Thật nhiều con thỏ!"

Được rồi, cô mới nhớ ra, Soái Soái chưa từng thấy gấu lui tới, từ trước đến nay Soái Soái chỉ thích xem thỏ Peter.

Hắc Mai nắm tay Niệm Ân, nói: "Được rồi, đi vào trước đã."

Thôi Kiều nắm lấy tay Soái Soái, rất nhanh liền đi vào cửa lớn.

Trong vườn hoa có một con chó lông vàng.

Khi nhóm người Thôi Kiều vừa đi vào, con chó liền bắt đầu kêu lên, Soái Soái và Niệm Ân hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi.

Niệm Ân nói: "Chào chó lớn, mình tên Niệm Ân. Em ấy tên Soái Soái, cậu tên là gì?"

Hai đứa nhỏ từ nhỏ cũng chưa từng nhìn thấy động vật. Những động vật đã từng thấy đều là nhờ xem phim hoạt hình trên ti vi, cho nên đơn thuần cho rằng động vật cũng có thể nói tiếng người, giao tiếp với người.

Hắc Mai vỗ vỗ đầu chó, con chó lớn lập tức an tĩnh lại.

"Nó tên là Kim Mao." Hắc Mai nói.

Thôi Kiều: "..." Có thể nhìn ra cô cũng là một kẻ đặt tên phế.

Hắc Mai mang theo hai đứa nhóc đi vào phòng, trong phòng bố trí vô cùng ấm áp.

Tranh thủ lúc hai đứa nhóc đang thăm dò phòng, Hắc Mai gọi Thôi Kiều đi vào vườn hoa.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hắc Mai hỏi.

Thôi Kiều nhíu mày: "Tôi mất đi một phần lớn trí nhớ, thế nhưng ngày hôm qua, tôi vốn muốn tìm lại số điện thoại trước kia của mình, xem một chút xem có ai liên lạc với tôi hay không, thế nhưng lúc đăng nhập weibo mới phát hiện, số điện thoại kia có số wechat tương ứng. Bên trong có đăng rất nhiều thứ. Tất cả đều là sau khi tôi học đại học. Hoàn toàn không giống với chuyện Viên Dã Tắc nói cho tôi biết."

Thôi Kiều thật xin lỗi nói: "Tôi rất sợ hãi, bởi vì tôi không biết cái gì mà. Mà người thân cận nhất của tôi lại là một tên lừa đảo. Tôi cũng tìm không được người nào khác có thể giúp tôi, cho nên tới, làm phiền cô."

"Tôi rất vinh hạnh." Hắc Mai nói: "Tôi đã được cô giúp đỡ rất nhiều, cô có thể nghĩ đến tôi, đối với tôi mà nói là chuyện rất vui vẻ."

Thôi Kiều có chút ngượng ngùng: "Đúng rồi, cô bé kia là con gái của bạn cũ của tôi, nhà cô ấy xảy ra chuyện, cho nên giao con gái cho tôi."

"Tôi biết cô bé ấy." Hắc Mai nói.

Tác giả có lời muốn nói: Muộn rồi ném một chương...

Để tôi giải thích một chút về nam chính.

[Viên Dã Tắc] Đúng vậy, anh ta chính là nam chính, mặc dù hào quang nam chính không chỉ thiếu sót một lần.

Thôi Kiều cũng sẽ không yêu anh ta của bây giờ, nhưng Viên Dã Tắc cũng sẽ không tiếp tục như vậy, sự lột xác chân chính của anh ta vô cùng vô cùng đau đớn cô đơn và dài lâu [đại khái cũng chỉ mấy trăm năm], ở trong khoảng thời gian ấy, chuyện anh ta làm ra, cũng đủ để cho anh ta biến thành người xứng đôi với Thôi Kiều.
« Chương TrướcChương Tiếp »