Chương 97: Chỗ ở mới rất tuyệt (canh bốn)

Lúc nghe được Hắc Mai nói cô ta quen với cô bé này, Thôi Kiều sửng sốt một chút, có loại cảm giác thời gian đan xen. Thôi Kiều biết trong các thế giới, ngoại trừ thế giới này ra thì ở hai thế giới khác, Hắc Mai và Niệm Ân có quan hệ sâu xa.

Sau đó câu tiếp theo đối phương nói với cô làm cô cảm thấy đây như là một ảo giác: "Chính là cha mẹ con bé liên hợp tôi, cùng nhau đưa một người khét tiếng vào nơi nên đến."

Hắc Mai nói xong đột nhiên ý thức được Thôi Kiều mất trí nhớ, sau đó lại nhớ tới Thôi Kiều rời khỏi Viên Dã Tắc là bởi vì Viên Dã Tắc lừa cô, vì thế lấy điện thoại di động ra, nói với Thôi Kiều: "Cô muốn biết chúng ta quen nhau như thế nào không?"

Thôi Kiều: "..." Có lẽ là vào một mùa đông, tôi "ngốc bạch ngọt" gặp phải kẻ cao lãnh mang hai thân phận là cô, còn ở chung một khoảng thời gian?

Thôi Kiều gật đầu: "Mặc dù không biết chúng ta quen nhau như thế nào, nhưng khi nhìn thấy cô, sẽ có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu."

Thực ra loại lời này đặt ở dáng vẻ thực sự của Hắc Mai tihf là thật. Ai bảo cô ta và viện trưởng có khuôn mặt giống nhau.

Thôi Kiều thậm chí hoài nghi Hắc Mai có phải chính là viện trưởng cô nhi viện mà cô ở khi còn bé không. Nhưng ngẫm lại, thật sự là không có khả năng, rõ ràng không phải cùng một con đường.

Không nói đến khí chất không giống nhau, viện trưởng là một người thích kể chuyện xưa, khiêu vũ, hát nhạc thiếu nhi tinh thông mọi thứ, là người phụ nữ cho Thôi Kiều ấn tượng đầu tiên.

Mà càng quan trọng hơn là, họ đều không phải người cùng một thế giới, đây mới là điều quan trọng nhất.

Cảm giác đại khái chính là hai kịch bản khác nhau của cùng một diễn viên.

Hắc Mai nói với Thôi Kiều: "Lại nói tiếp, cô và tôi đều rất có duyên phận."

Thôi Kiều cảm thấy thiết lập nhân vật của Hắc Mai đã bị sụp đổ, sao tự nhiên lại nói nhiều chữ như vậy.

Lần trước nghe cô ta nói nhiều chữ như vậy, chính là lúc cô ta học thuộc pháp luật.

"Lúc trước khi cô cứu cô bé này ở trong tay bọn buôn người, sau đó tôi đã liên lạc với cha mẹ của cô bé này, bắt tay bọn họ cùng đứa thủ lĩnh của đám buôn người kia và người ủng hộ ông ta vào ngục giam."

Cũng vào lúc này Thôi Kiều mới biết, lúc trước Hắc Mai vậy mà đã có hợp tác với ba mẹ Niệm Ân.

"Sau đó, có người đưa tin tức cho tôi, nói là người kia xuống tay trả thù cô, không có cách nào khác, tôi đành phải bảo tay sai của tôi trói cô về." Hắc Mai nói.

Đến lúc này Thôi Kiều mới hiểu được, khó trách lần đó mặc dù nói là bắt cóc cô, nhưng mà thái độ đối đãi với cô vẫn là vô cùng hữu hảo.

"Vốn định nói sau khi thanh lý hết dư nghiệt, sẽ thả cô ra ngoài." Hắc Mai thở dài một hơi: "Kết quả Viên Dã Tắc lại tới. Chuyện buôn người lần đó, anh ta cũng có hỗ trợ, tôi nợ người khác, anh ta muốn mang cô đi, tôi chỉ có thể để anh ta mang cô đi."

"Quan hệ của Viên Dã Tắc với tôi lúc đó thế nào?" Thôi Kiều nhịn không được hỏi.

"Quan hệ của hai người rất kém. Lúc đó cô đã có bạn trai." Hắc Mai không hề nói dối một câu nào: "Anh ta vẫn quấn quít lấy cô."

"Tôi lo lắng cho cô, cho nên chạy tới tìm cô. Lúc tìm được cô đang ở bên ngoài tiểu khu của Viên Dã Tắc, sau đó chúng ta ở chung một tháng." Hắc Mai nói: "Cô đã dạy tôi rất nhiều thứ."

"Lại hồi sau, cô còn gặp mấy tên buôn người khác, trời xui đất khiến, tôi và bọn họ đều vào ngục giam, nhưng mà vấn đề của tôi không lớn, rất nhanh liền được thả ra, lúc tìm được cô, phát hiện hai người đã kết hôn, hơn nữa cô còn sống rất khá. Cho nên cũng không có nói ra, thật xin lỗi..."

Thôi Kiều lắc đầu: "Không có, cô đã tốt lắm rồi."

Lúc này, Niệm Ân và Soái Soái đã lại bắt đầu điên rồi, không chỉ như thế, còn chạy ra từ trong phòng.

Tuy rằng Soái Soái là con trai do chính mình sinh ra, Niệm Ân cũng gọi mình là mẹ, nhưng mỗi lần nhìn thấy thằng nhóc đều hi hi ha ha chạy tới như một cơn gió, chạy đi như một cơn gió, không biết đang vui vẻ cái gì.

Luôn cảm thấy, điều này đối với bức tranh "Mệnh định chân ái" thật sự vô cùng điên cuồng.

Là muốn bổ sung mấy đời bỏ lỡ trong một lần sao?

Dù sao lúc Thôi Kiều nhìn hai đứa nhóc kia, không nhìn ra mệnh định chân ái, nhưng lại nhìn ra mệnh định huynh đệ!

Soái Soái và Niệm Ân vừa đến vườn hoa, thấy Kim Mao lười biếng nằm úp sấp phơi nắng, lập tức hưng phấn kêu lên" "Mẹ, dì ~ chúng con có thể chơi cùng Kim Mao không~"

Tuy rằng Kim Mao là chó cỡ lớn vô cùng ôn hòa, nhưng dù sao mới gặp mặt, không hiểu nhau, Thôi Kiều vẫn không có tâm lớn như vậy.

Thôi Kiều nhìn thoáng qua Kim Mao nằm ở một bên phơi nắng, nói: "Phải chờ một chút, hôm nay chúng ta mới đến, Kim Mao còn có chút ngại ngùng."

Tuy rằng hai đứa nhóc vô cùng muốn đi, nhưng mà sau khi Thôi Kiều nói như vậy, chúng vẫn ngoan ngoãn đi xem những thứ khác trong vườn hoa.

Thôi Kiều nhịn không được vẫn giúp cha ruột nào đó hỏi: "Soái Soái Niệm Ân, các con thích nơi này sao?"

Soái Soái lập tức đứng lên, lớn tiếng nói: "Thích ạ! Nơi này có rừng rậm lớn, có thỏ, có chó lớn, còn có biển!"

Niệm Ân cũng nói: "Con cũng thích rừng rậm lớn, thích gấu lớn gấu nhỏ, thích chó lớn!"

Được rồi, Soái Soái còn coi hồ nhân tạo bên ngoài là biển, con trai ngu ngốc.

Hơn nữa con trai ngu ngốc còn hoàn toàn không có ý nhớ tới cha ruột của mình. Nghĩ như vậy, Viên Dã Tắc cũng thật sự là thất bại.

Được rồi. Lúc trước vì muốn thêm một nhân vật cha ruột vào trong hồi ức tuổi thơ của con trai ngốc nghếch, suy nghĩ làm như vậy sẽ rất quan trọng với tính cách của con trai. Hơn nữa, có cha làm bạn, cũng khá có thể làm cho người ta có cảm giác an toàn, tính cách đứa nhỏ cũng sẽ cứng rắn một chút, trước kia trong lớp cô có một bạn học nam đặc biệt yếu đuối, sau này mới biết được, cha mẹ cậu ấy ly dị, đi theo mẹ, cho nên không dám đắc tội với ai, sợ gây thêm phiền toái cho người mẹ yếu đuối.

Bây giờ nghĩ lại, vẫn là không được. Người như Viên Dã Tắc, căn bản sẽ không biết làm cha, anh ta chưa từng nhận được tình thương của cha bình thường từ chỗ cha anh ta, cho nên cũng sẽ không bỏ ra được một tình yêu như vậy.

Nhân vật này vẫn nên vắng mặt thôi. Thà thiếu chớ lạm dụng.

Thực ra về điểm này, ông chủ mặt đơ đã làm rất khá, dù sao từ nhỏ đến lớn cô cũng không thiếu cảm giác an toàn.

Con nhà người ta gây họa, có thể còn thấp thỏm, lo lắng trở về sẽ bị đánh, còn cô khi đó lại đặc biệt làm người lương thiện, lo lắng đối phương sẽ bị vợ chồng ông chủ mặt đơ của cô không nói đạo lý tìm đến gây phiền toái.

Bởi vì loại tình huống này, cho nên về cơ bản cô sẽ khống chế tính tình của mình, cố gắng quan hệ tốt với mọi người một chút.

Trẻ con thật đơn thuần mà, đường đường là ngôi sao lớn, vậy mà còn quan hệ tốt với mình, vậy mình sẽ phải đối tốt với cậu gấp bội.

Từ tiểu học đến trung học phổ thông, cả lớp cô vẫn luôn là fan chi viện của cô, bài hát của lớp cũng đều là ca khúc chủ đề trên ti vi cô từng diễn.

Bây giờ nghĩ lại, dường như giáo dục của vợ chồng ông chủ mặt đơ, nếu xét từ một phương diện khác mà nói thì cũng là vô cùng thành công!

Đúng lúc đó, Soái Soái đột nhiên đứng lên, trong tay không biết cầm vật gì, hưng phấn nói: "Mẹ ơi! Con giun!"

Vẻ mặt Thôi Kiều kinh hãi: "..." Đời này cô gần như không sợ cái gì cả, chỉ sợ hai thứ!

Sau đó vào đúng lúc này, Niệm Ân cũng đứng lên, giơ tay; "Mẹ! Mau nhìn! Sâu róm!"

Thôi Kiều nghiêm trang đi tới, nghiêm túc nói: "Các con có biết giun đất và sâu róm là từ đâu tới không?"

Niệm Ân tốt xấu gì cũng là đứa lớn; "Là giun mẹ sinh!"

"Niệm Ân nói đúng, vậy bây giờ các con bắt giun đất và sâu róm lại..." Thôi Kiều nhìn thoáng qua giun đất và sâu lông, lông tơ dựng đứng lên, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Không phải sẽ lmà mẹ giun đất và mẹ sâu róm lo lắng sao?"

Soái Soái sửng sốt một chút: "Thế nhưng... Thế nhưng lát nữa chúng con sẽ lập tức trả chúng trở về..."

"Vậy nếu có sâu róm bắt được các con, mẹ phải làm gì bây giờ?" Thôi Kiều bày ra vẻ mặt khổ sở.

Soái Soái và Niệm Ân lập tức buông giun đất và sâu róm trong tay xuống, Soái Soái còn ngồi xổm xuống, giọng trẻ con nói: "Cậu mau về nhà tìm mẹ đi, mình sẽ thả cậu ra mà, cậu không cần tố cáo với mẹ cậu đâu..."

Niệm Ân cũng thả sâu lông xuống y như vậy, cũng bắt đầu nói.

Thôi Kiều thở phào nhẹ nhõm một hơi, vì sao trên thế giới này lại có sâu róm và giun đất chứ!

Hắc Mai ở bên cạnh kéo Niệm Ân và Soái Soái qua: "Đi rửa tay đi."

Thôi Kiều gật gật đầu: "Đúng, đi rửa tay!"

………………………………………………

Nời này của Hắc Mai rất lớn, lúc buổi tối, sau khi hai đứa nhóc chơi mệt mỏi liền ngồi ngâm chân.

"Mẹ, con có thể ngủ cùng Soái Soái không?" Niệm Ân hỏi.

Mẹ biết các con là mệnh định chân ái: "Không thể."

Soái Soái đáng thương tiến đến trước mặt Niệm Ân: "Mẹ, mẹ không thể như vậy..."

Thôi Kiều thật sự phục rồi, hai đứa làm như vậy mới là không đạo đức hiểu không, hai đứa nhỏ cộng lại cũng không vượt qua mười tuổi, ban ngày như hình với bóng coi như xong đi, đến buổi tối còn muốn thời thời khắc khắc nhìn thấy đối phương sao?

Vào thời khắc đó Thôi Kiều cảm nhận được bản thân vô cùng vinh dự nhận huân chương bóng đèn đang tỏa sáng.

Nói thật ra, hai đứa bé đều là bé mập mạp, tuy rằng ngũ quan đẹp mắt, nhưng đầy thịt, theo lý thuyết đây là bộ dáng trẻ con mà người lớn sẽ thích, nhưng hai đứa bé này, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt ra thì những lúc khác đều là một bộ dáng hùng hùng hổ chạy ngược chạy xuôi.

Hắc Mai nói: "Như vậy đi, chờ ngày mai tôi rảnh rỗi, tôi sẽ đi mua giường tầng cho trẻ em, hai đứa có thể ở cùng một phòng."

Thôi Kiều yên lặng cảm nhận được sự quan tâm đến từ dì ruột, dù sao con ruột nhà mình cũng ngủ đất hai ngày, vậy mà không thấy Viên Dã Tắc nói gì.

Tác giả có lời muốn nói: Chương trước tác giả có nói "Mấy trăm năm", không phải chỉ Thôi Kiều phải trải qua mấy trăm năm này, đây là một mình Viên Dã Tắc trải qua. Cho nên mọi người không cần lo lắng truyện này viết mấy trăm năm... không dứt.

(●—●)