Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 98.1: Cho hai đứa nhỏ cảm giác an toàn (canh năm)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì thế, vẫn là để cho Soái Soái tiếp tục ngủ trên mặt đất, bên này và trong nhà không giống nhau, không có thảm, dù là trải hai tầng chăn, vẫn là có chút cứng.

Thôi Kiều hỏi: "Soái Soái, để ngày mai ngủ chung phòng với chị gái được không? Tối nay qua phòng bên cạnh ngủ, dưới đất rất lạnh."

Soái Soái ôm gối nhỏ: "Không cần, con muốn ở cùng chị gái."

Thôi Kiều: "..." Lần đầu tiên nghe con ruột mình kiên quyết từ chối mình như thế.

Thôi Kiều chỉ có thể từ bỏ: "Vậy không được đá chăn nha."

Sau đó, tắt đèn cho hai đứa nhóc kia ngủ, đi theo Hắc Mai ra ngoài.

Hắc Mai trả lại tiền thuê nhà Thôi Kiều cho cô ta.

"Hả?" Thôi Kiều có chút khó hiểu.

"Lúc trước cô dẫn tôi đi làm giải phẫu laser, tiền giải phẫu là hơn một vạn, về sau vẫn luôn chưa trả lại được cho cô, lúc tôi và cô ở chung một chỗ, cô cũng không đòi tôi tiền thuê nhà, cho nên, cô cứ an tâm ở chỗ này, không cần đưa tiền cho tôi." Hắc Mai nói.

Thôi Kiều có chút ngại ngùng: "Nhưng chuyện này tôi đều không nhớ rõ, nếu không trả tiền thuê nhà, tôi sẽ cảm thấy rất kỳ quái, sẽ có chút ngại ngùng."

Hắc Mai lắc đầu: "Không cần như vậy. Tôi sẽ giúp cô tìm được nhiều ký ức hơn."

Thôi Kiều sửng sốt một chút: "Không cần không cần, lúc tôi xem Weibo có thể cảm giác được những ký ức kia rất đau khổ. Hơn nữa rất có thể, đó còn không phải là ký ức đau khổ nhất."

Hắc Mai không nói gì nữa.

Nhà của Hắc Mai ở nơi xa xôi, vô cùng yên tĩnh, ban đêm còn có thể nghe được tiếng chim hót truyền đến từ rừng rậm xa xa.

Sau khi Thôi Kiều trở lại phòng, liền bắt đầu nói chuyện phiếm với hệ thống.

"Chúng ta có thể tiến hành một ít hoạt động không cần lãng phí điểm ngược tâm không?" Thôi Kiều hỏi.

Trên thực tế cô đã ôm tâm lý đối phương sẽ không trả lời cô.

[Ví dụ như?] Trên trần nhà xuất hiện hai chữ.

"Ví dụ như, cậu nói cho tôi biết, Niệm Ân và Soái Soái sẽ xảy ra chuyện gì? Tại sao Niệm Ân ở thế giới kia lại biết đến sự tồn tại của Soái Soái? Còn nói mệnh định người yêu."

[Quyền hạn không đủ, không thể trả lời.] Trên trần nhà xuất hiện một hàng chữ.

[Hẹn gặp lại bằng tay.] Thôi Kiều còn tưởng rằng đối phương ít nhất có thể nói gì đó với mình.

Thôi Kiều đắp chăn xong, nhắm hai mắt lại, ban đêm yên tĩnh, làm cho người ta đặc biệt an tâm.

Nhưng người bên kia lại có vẻ không ngủ được, cho dù Viên Dã Tắc tìm như thế nào, cũng không có một chút manh mối nào cả.

Thôi Kiều mang theo hai đứa bé, lại thiếu hụt một đoạn trí nhớ, cô có thể đi nơi nào chứ?

Di động của Thôi Kiều cũng không có gọi điện thoại cho bất kỳ kẻ nào. Nói cách khác cũng không nhờ ai giúp đỡ. Bây giờ điện thoại đã tắt.

Viên Dã Tắc đã sắp điên rồi.

Lúc trước đáng ra anh ta nên hủy bỏ tài khoản weibo kia.

Nhưng khi đó làm sao nghĩ sẽ có loại chuyện này.

Thôi Kiều ngủ một giấc thật ngon, buổi sáng lúc thức dậy, liền phát hiện hai đứa nhóc kia đã ở trong hoa viên, vây quanh Kim Mao, líu ríu nói cái gì đó.

Làm sao mà hai đứa mở được cửa phòng ngủ ra? Phản ứng đầu tiên của Thôi Kiều chính là như vậy. Bởi vì lúc này Hắc Mai còn chưa dậy.

Tính cách Kim Mao vô cùng tốt, nằm trên mặt đất, để cho hai đứa nhóc sờ.

Soái Soái nhìn thấy Thôi Kiều, lập tức nói: "Mẹ, mẹ, Kim Mao hiện tại không ngại ngùng nữa!"

Thôi Kiều: "..." Con trai ngốc, các con vui vẻ là tốt rồi.

Thôi Kiều đi phòng bếp làm điểm tâm, Hắc Mai mặc quần áo tử tế đi xuống.

"Hôm nay tôi có công việc, đại khái buổi tối mới có thể trở về, một mình cô có thể không?"

Thôi Kiều vừa nói lấy bánh mì ra từ trong lò nướng: "Bữa sáng, bánh mì thêm sữa, không thành vấn đề chứ?"

Hắc Mai dừng một chút, sau đó nhận lấy: "Không thành vấn đề." Lúc đi ra ngoài lại bổ sung một câu: "Chờ tôi trở lại."

Thôi Kiều cũng đi ra gọi hai đứa bé kia vào ăn cơm.

Sau khi ăn cơm, hai đứa nhóc kia tiếp tục chơi đùa không dừng, Thôi Kiều ở trong sân vẽ truyện tranh. Thỉnh thoảng nhìn hai đứa nhỏ một cái.

Cô đã kiểm tra thử giá trị ngược tâm của Viên Dã Tắc, vẫn chậm rãi tăng trưởng.

Xem xong liền đặt anh ta sang một bên.

Thôi Kiều suy tư, đợi đến khi Viên Dã Tắc tìm được cô lần nữa, cô có thể "khôi phục trí nhớ" kí©h thí©ɧ anh ta một chút.

Dù sao đợi đến khi đầy chín mươi, liền thả ra chiêu cuối cùng.

Thôi Kiều dẫn Soái Soái và Niệm Ân đi vào rừng rậm nhìn một chút.

Trên thực tế cô lớn như vậy nhưng cũng chỉ có một lần đi vào rừng rậm, nhưng những rừng rậm kia không giống với trạng thái tự nhiên này.

Mà lần duy nhất ấy, cũng chính là một lần khi cứu mẹ ruột kem lý kia, chẳng qua lần đó cũng không rảnh mà đi quan sát rừng rậm, dù sao mỗi một bước đều là do hệ thống tính toán.

Những thứ kia đều đã được con người tu sửa qua, lá khô trên mặt đất cũng không có chút nào.

Kim Mao bị Soái Soái và Niệm Ân gọi, cũng đi theo.

Được rồi, trẻ con chính là tương đối dễ dàng hòa mình với động vật.

Vì thế ba người một chó, đi lòng vòng ngoài rừng rậm.

Bên trong nhìn qua có chút âm u, dựa theo ác ý của thế giới này đối với mình. Thôi Kiều cảm thấy vẫn nên hỏi hệ thống một chút: "Bên trong có nguy hiểm không?"

[Không có.] Hệ thống trả lời rất nhanh.

Tuy rằng hệ thống chưa từng hố cô, nhưng Thôi Kiều vẫn chỉ mang theo hai đứa nhóc đi vòng vo bên rìa rừng rậm.

Không thể không nói, cảm giác như vậy thật sự vô cùng tuyệt vời, nếu như không phải bởi vì cần lo lắng vấn đề giáo dục Soái Soái và Niệm Ân, Thôi Kiều rất có thể sẽ thật sự ở lại nơi này.

Lúc trở về, còn chưa đi vào hoa viên, Thôi Kiều đã cảm giác được Kim Mao đang nóng nảy.
« Chương TrướcChương Tiếp »