Chương 98.2: Cho hai đứa nhỏ cảm giác an toàn (canh năm)

Thôi Kiều tranh thủ thời gian trấn an Kim Mao, sau đó mỗi tay ôm lấy một đứa nhóc bỏ chạy, nơi có thể ẩn thân hiện tại chỉ có hai cái, rừng rậm và hồ nhân tạo. Những nơi khác đều là cỏ nhìn không sót gì.

Thôi Kiều quyết đoán lựa chọn rừng rậm.

Nhưng mà, lúc này Kim Mao lại bắt đầu kêu lên, Thôi Kiều có suy nghĩ, vừa rồi đáng ra không nên ôm hai đứa nhóc mà hẳn là phải ôm Kim Mao!

Lúc này, người trong phòng cũng nghe được động tĩnh. Cũng chạy ra.

Thôi Kiều không thể xác định những người này rốt cuộc là của ai, bởi vì cách quá xa, nhìn không thấy chữ trên đầu bọn họ.

Cái suy nghĩ này vừa đi ra, lúc Thôi Kiều quay đầu lại nhìn thử khoảng cách của đối phương, liền thấy trong số đó có một tên trên đầu ghi dòng chữ vô cùng to lớn, màu đen, [Viên Thời Khang].

Người này cô biết, cha của Viên Dã Tắc, ông nội tiện nghi của Soái Soái.

Nhưng bộ dạng này của đối phương cũng không giống như là đến nhận tổ quy tông, xác nhận mối quan hệ gia đình.

Thực ra Thôi Kiều vẫn biết quan hệ giữa Viên Dã Tắc và cha anh ta không tốt, trong công ty đã bắt đầu đối nghịch.

Thời gian Viên Thời Khang tới quá vi diệu.

Bởi vì ôm hai đứa nhỏ và chạy rất vất vả, căn bản chạy không nổi những người đó.

Thôi Kiều rất nhanh đã bị đuổi kịp.

Viên Thời Khang đi lên: "Lại gặp mặt rồi."

Đúng là cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, Viên Thời Khang ở thế giới này đã từng gặp mặt cô một lần, đó chính là lần cô cứu vợ của ông ta.

Kim Mao chắn trước mặt ba người, điên cuồng sủa. Nhưng mà cũng không có tác dụng gì.

"Xin hỏi, ông là ai? Có chuyện gì sao?" Thôi Kiều hỏi. Đúng vậy, cô vẫn không quên thiết lập nhân vật của mình.

"Xem ra là mất trí nhớ thật rồi." Viên Thời Khang nói: "Như vậy cũng tốt. Mang đi đi."

Soái Soái cùng Niệm Ân đã bị dọa đến ngây ngốc.

Thôi Kiều đau lòng vô cùng: "Ngươi muốn làm cái gì? Hai đứa nhỏ của tôi cũng chỉ có mấy tuổi, có thể tha cho tôi hay không?"

"Xin lỗi, không thể." Viên Thời Khang lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn Thôi Kiều như nhìn vật phẩm gì đó.

Đã có hai người đàn ông tới muốn bắt Thôi Kiều, Kim Mao nhanh chóng vọt lên, chiến đấu cùng một người trong đó, một người đàn ông khác bắt được Soái Soái đang gắt gao ôm lấy Thôi Kiều, muốn kéo xuống.

"Còn đứa bé thì phải làm sao ạ?" Một người hỏi.

Viên Thời Khang nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ, sau đó nói: "Ném ở đây đi. Coi như là tích đức cho bà chủ cậu."

Thôi Kiều nghe nói như thế, lập tức hiểu được, có lẽ không phải là do chuyện giữa cô và Viên Dã Tắc, tám chín phần là mẹ ruột kem ly xảy ra vấn đề gì đó.

Thôi Kiều bỏ tay vào ở trong mũ Niệm Ân một cái, sau đó tự chủ động buông hai đứa nhỏ xuống.

Lúc này, mọi người mới nhìn thấy bên trong có một chiếc điện thoại di động màu trắng.

Lúc Thôi Kiều rời khỏi Viên Dã Tắc, cũng đã chuẩn bị tốt để nghênh đón ác ý của thế giới này.

Thực ra, lúc cô ở chung với Viên Dã Tắc liền phát hiện vấn đề này, khi cô và Viên Dã Tắc ở cùng một chỗ, sẽ không phát sinh chuyện nguy hiểm gì.

Nếu như không phải bởi vì Viên Dã Tắc thật sự là quá không thích hợp làm cha, Thôi Kiều cũng sẽ không rời đi nhanh như vậy.

Cho nên, vừa rời đi, Thôi Kiều liền bị vây trong trạng thái đề phòng cao độ, cô cảm thấy bọn nhỏ bị thiếu cảm giác an toàn của cha, cô không biết bù đắp từ đâu.

Cho nên lúc đi ra, Thôi Kiều làm sao có thể đơn độc ra ngoài được.

Viên Thời Khang hoàn toàn không để người phụ nữ này vào mắt, trong mắt ông ta, loại sinh vật nhưu phụ nữ này, ngoại trừ vợ của ông ta ra thì những người phụ nữ khác, đều là chỉ có một khuôn mặt.

Huống chi, người phụ nữ này còn mang theo hai đứa nhóc.

Sau khi Thôi Kiều ấn tắt điện thoại di động, cô đứng dậy đá một cú vào nơi đó của người đàn ông, sau đó móc súng ra từ trong áo khoác.

Mỉm cười nhìn về phía đoàn người đã ngây ngốc.

Thôi Kiều ngồi xổm xuống, súng vẫn chỉ vào mấy người, hôn hai tên nhóc mập đã bị dọa choáng váng: "Đồ ngốc, có mẹ ở đây, không ai có thể bắt nạt các con được. Đừng sợ."

Đám người Viên Thời Khang chỉ tới bắt một người phụ nữ, làm sao có thể mang theo súng, tình cảnh lập tức rơi vào xấu hổ.

Sau đó, Viên Thời Khang nói: "Bỏ súng xuống, tôi không làm khó cô."

Thôi Kiều vui vẻ: "Khẩu khí thật lớn, xem ra mấy người còn chưa thấy rõ tình thế."

Thôi Kiều kéo chốt bảo hiểm.

Mấy người đàn ông căn bản không có lui về phía sau, đại khái là cảm thấy một người phụ nữ như cô dù có súng cũng không dám dùng.

Thôi Kiều cười híp mắt nói với Viên Thời Khang: "Cần phải nhắc nhở một chút, tên bắt cóc trong ngân hàng kia, còn cả tên thủ lĩnh nhóm buôn người đã bị biến thành chị gái, bọn họ ngay từ đầu có thể cũng ôm suy nghĩ giống như mấy người."

Lúc này Viên Thời Khang phát lạnh, đột nhiên kịp phản ứng, những chuyện này thật đúng là do người phụ nữ này làm.

"Có phải cảm thấy tôi không dám nổ súng không?" Thôi Kiều nhắm súng bắn vào đùi người đàn ông vừa rồi lôi kéo Soái Soái.

Thủ pháp sạch sẽ lưu loát. Hoàn toàn không chút do dự.

Người đàn ông kia còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, đau đến ngã trên mặt đất, kêu lên, lúc này, hai đưa nhóc kia đã phục hồi tinh thần lại, hai mắt tỏa sáng nhìn mẹ mình.

Ngay cả Kim Mao cũng nức nở một tiếng.

Thôi Kiều cầm súng, nhìn thoáng qua mấy người ở đây, tiếp tục cười nói: "Hiện tại thì sao?"

Mấy người nhao nhao lui về phía sau một bước, sắc mặt Viên Thời Khang xanh mét: "Cô không mất trí nhớ!"

"Vừa rồi tôi bị ông dọa sợ, cho nên mới nhớ tới một vài chuyện, nhưng mà không có nhớ lại toàn bộ." Thôi Kiều nhún vai, nói.

Làm sao Viên Thời Khang có thể tin tưởng cách nói như vậy.

"... Cô bây giờ là đang phạm pháp." Viên Thời Khang nghẹn nửa ngày, mới nói ra một câu.

"Không, tôi là phòng vệ chính đáng." Thôi Kiều mỉm cười, thật sự là buồn cười, mang theo người đến bắt cóc cô, lại còn nói với cô là cô phạm pháp.

"Nếu như không có nói sai..." Thôi Kiều tiếp tục nói: "Vừa rồi, ông có dùng một giọng điệu vô cùng ghê tởm để nói tích đức cho bà chủ, như vậy tôi có thể lớn mật suy đoán một chút, bà chủ đây nhất định là đã gặp phải vấn đề gì cần tích đức mới có thể giải quyết được, mà lúc này, ông lại tới bắt cóc tôi..." Mà người kia lại là mẹ ruột kem ly, lại có nhóm máu đặc biệt, cho nên cô hoàn toàn có thể lớn mật suy đoán, Thôi Kiều nguy hiểm nheo mắt lại: "Ông là muốn dùng trái tim của tôi hay là các cơ quan khác?"

Nhìn thấy đối phương lập tức thay đổi sắc mặt, Thôi Kiều biết mình đoán đúng, cũng hiểu được vì sao mẹ ruột kem ly vẫn không xuất hiện, đột nhiên cũng nghĩ thông suốt vì sao kiếp trước bà ta lại ác như vậy, không chỉ là bởi vì lòng dạ bà ta ác độc, mà phần lớn là bởi vì bà ta cần cơ quan nào đó để cứu mạng của mình.

Máu chó thật.

"Cho nên, hiện tại chúng ta nên nói là ai phạm pháp đây?" Thôi Kiều vẫn đang cười, nhưng một đám người lại đổ mồ hôi trán.

"Vậy bây giờ cô muốn thế nào? Chẳng lẽ cô có thể diệt khẩu toàn bộ chúng tôi sao? Tôi còn chưa thật sự gϊếŧ cô đâu." Viên Thời Khang nghiến răng nghiến lợi nói.

"Không, tôi mời mấy người xem một vở diễn." Thôi Kiều cúi đầu, liền nhìn thấy ánh mắt sùng bái của hai đứa nhóc kia.

"Về nhà tìm chút dây thừng lại đây."

"A a a~" Hai đứa nhỏ chạy như bay ra ngoài.

Kim Mao cũng chạy theo ra ngoài.

Con chó này... Thật sự là một lời khó nói hết.