Chương 100: Gọi tôi là ba đi (canh bảy)

Đúng lúc này, nghe được tiếng điện thoại di động rung lên.

Thôi Kiều có loại cảm giác rất có thể chính là Viên Dã Tắc. Đúng vậy, đã có kinh nghiệm, trước lạ sau quen.

Bởi vì cô đã gửi những thứ này trên Wechat. Viên Dã Tắc không thể nào không biết.

Thôi Kiều lấy điện thoại trong túi áo ra, quả nhiên là số của Viên Dã Tắc.

Ai, người anh em Viên Dã Tắc này, mỗi lần đều vội vàng tới. Lần trước là vội vàng tìm ngược, lần này lại vội vàng chạy tới... Gọi ba!

Thôi Kiều cũng không nhận, mà nói với Niệm Ân một câu.

Niệm Ân lôi kéo Suất Suất, hấp tấp chạy, đương nhiên phía sau cũng có đồng chí Kim Mao đi theo.

Đồng chí Kim Mao...

Thôi Kiều cảm thấy, sau này có lẽ cô phải mang theo ba đứa bé. Dựa theo cách nói của giới giải trí, hẳn là mê đệ mê muội cùng với mê cẩu?

Viên Thời Khang thấy điện thoại di động trong tay Thôi Kiều vẫn vang lên, mà Thôi Kiều lại có dáng vẻ muốn tiếp nhưng không thể tiếp, trào phúng nói: "Có bản lĩnh thì nghe điện thoại nói cho nó biết, người bắt cóc cô chính là ba nó đi."

Thôi Kiều ý vị thâm trường nhìn ông ta một cái, nói: "Tôi biết rồi."

Hai đứa nhóc lại một lần nữa chạy tới như cơn gió, trong tay cầm theo khăn, trong miệng Kim Mao cũng rớt ra hai miếng khăn.

Thôi Kiều lần lượt bịt miệng những người này ở trong biểu tình ghê tởm của Viên Thời Khang, sau đó dùng miếng khăn mà Kim Mao ngậm tới đút vào miệng Viên Thời Khang.

"Lát nữa không được lên tiếng nha." Thôi Kiều nói xong cầm di động đi qua một bên.

Nói đùa sao, đương nhiên không thể để đám người này nghe được cô nói chuyện, cô cũng không có ý định diệt khẩu toàn bộ, hơn nữa lúc này đây không giống mấy lần có thể uy hϊếp như lúc trước, dù sao nhiều người như vậy. Hơn nữa, loại chuyện này, dưới tình huống bình thường khẳng định sẽ không liên tưởng đến quá khứ.

Súng của Thôi Kiều vẫn hướng về bên này, tuy rằng đã kiểm tra xong, nhưng để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thôi Kiều chỉ để Kim Mao trông coi mấy người này, dù sao nó linh hoạt hơn hai đứa nhóc mập kia nhiều.

Thôi Kiều sờ sờ đầu chó của Kim Mao: "Ai lộn xộn liền cắn người đó, không nên cắn vào dây thừng và khăn."

Đúng vậy, Thôi Kiều cảm thấy Kim Mao có thể hoàn thành nhiệm vụ này, ít nhất có thể dọa mấy người này một chút.

Kim Mao bắt đầu chuyển động giữa mấy người, Thôi Kiều mang theo Soái Soái và Niệm Ân đi qua một bên, chờ Viên Dã Tắc gọi điện thoại.

Viên Dã Tắc rất nhanh đã gọi tới.

"Ba."

"Ài!" Thôi Kiều không thể khống chế được, mặc dù là giọng của Viên Thời Khang, nhưng phong cách vẫn quỷ dị.

Đúng vậy, lúc ban đầu, lúc cô bị tên cặn bã này ngược đãi, cô đã thề, đời này nhất định phải khiến Viên Dã Tắc quỳ gối gọi cô là ba!

Hiện tại xem như thành công 50%. Thật sự là đáng mừng. Cũng không biết khi nào thì phần còn lại có thể hoàn thành.

"Tôi xem video rồi." Giọng Viên Dã Tắc vô cùng bình tĩnh, đại khái là nhiều lần, cũng tỉnh táo lại. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

"Sau đó thì sao? Nghiệt tử muốn nói gì?" Thôi Kiều nói.

Niệm Ân và Soái Soái hai mặt mơ hồ, đặc biệt đáng yêu.

Viên Dã Tắc nói: "Tôi tìm được người cùng nhóm máu, cô ta cũng đồng ý hiến gan. Không cần phải làm chuyện này, tôi tới đón cô ấy, tôi và cô ấy có giấy chứng nhận kết hôn, đến lúc đó có thể nói thành mâu thuẫn gia đình."

Thôi Kiều: "..." Trưởng thành không ít a! Nghiệt tử~

"Cô ta để cho tôi mất mặt nhiều như vậy, cậu bảo tôi cứ quên như vậy sao?" Thôi Kiều nói. (cha con này nhiều khúc mắc nên là mình cũng chưa biết nên để xưng hô ntn cho hợp lý, tạm thời để cậu - tôi vậy)

"Tôi biết vì sao ông nhắm vào cô ấy." Giọng Viên Dã tràn ngập uy hϊếp: "Nếu ông thật sự động vào cô ấy, tôi sẽ đưa video đó cho người phụ nữ kia xem.

Thôi Kiều: "..." Rất tốt, nơi này lại có chuyện mình không biết.

"Nghiệt tử!!" Thôi Kiều thở phì phò nói: "Mày biết rõ, mày biết rõ mà!"

"Đúng vậy, tôi biết. Không phải ông cũng biết sao? Là người phụ nữ kia không xứng đáng với Kiều Kiều của tôi, ông dựa vào cái gì mà đối xử với cô ấy như vậy?!" Viên Dã thì hung hăng nói: "Nếu ông động vào cô ấy, tôi cũng không sợ cái gì. Tôi ngược lại muốn xem có phải bà ta muốn mạng con gái ruột của bà ta hay không?"

Ô, Viên Dã Tắc cũng biết không ít chuyện nha.

Xem ra, Viên Thời Khang cũng biết, mười phần chính là lúc kiểm tra nhóm máu.

Tốt lắm.

Chẳng trách ánh mắt đối phương nhìn cô lại như vậy.

"Nghiệt tử! Đó là mẹ mày mà!" Thôi Kiều vẫn tận lực cam giữ thiết lập nhân vật không sụp đổ.

"Loại người như bà ta, xứng sao?" Viên Dã Tắc hỏi ngược lại.

Thôi Kiều cũng không cần suy nghĩ, đúng vậy, không xứng.

Sau đó lại chỉ có thể rống một câu: "Nghiệt tử!"

Hai bên tan rã trong không vui.

Không đúng, chuẩn xác chính là, Thôi Kiều không có gì mất hứng.

Lúc trở lại bên Kim Mao, liền phát hiện tay Viên Thời Khang bị cắn rất thảm.

Thôi Kiều sờ sờ đầu chó lớn: "Quá ngoan!"

"Được rồi, điện thoại thì tôi đã giúp ông bắt máy, chuyện cũng xử lý xong." Thôi Kiều nói: "Đi làm cơm trưa cho hai đứa nhỏ thôi, lăn qua lăn lại lâu như vậy rồi."

Nói xong lôi kéo hai đứa nhóc sôi nổi trở về, Kim Mao cũng nhảy nhót đi theo.

Thôi Kiều ngừng lại, sờ sờ đầu chó: "Nơi này có thể không có mày, lát nữa sẽ đưa đồ ăn ngon cho mày, mày hỗ trợ nhìn mấy người này một chút."

Kim Mao nức nở một tiếng, sau đó lại trở về bên cạnh mấy người kia.

Thôi Kiều thuần thục bắt đầu nấu cơm xào rau, tùy tiện còn làm một món canh tam tiên đơn giản.

Sau đó lại nấu một miếng thịt nạc lớn.

Niệm Ân và Soái Soái không còn lướt qua lướt lại như cơn gió nữa, mà canh giữ bên cạnh cô, hai mắt lúc nào cũng sáng lên.

Thôi Kiều cảm thấy đợi sau khi cơm xong, múc cơm cho hai đứa nhóc kia, sau đó nói: "Các đứa ăn cơm trước, mẹ đi đưa đồ ăn cho Kim Mao."

Hai đứa nhỏ hôm nay cũng mệt không chịu nổi, hơn nữa ngay từ đầu còn sợ không chịu được, cho nên hao phí rất nhiều thể lực. Bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm một.

Thôi Kiều cắt nhỏ thịt nạc ra một chút, sau đó bưng đi cho Kim Mao.

Đồng chí Kim Mao vây quanh đám người này tuần tra qua lại, đặc biệt đặc biệt khôi hài.

Thấy Thôi Kiều vừa đến, lập tức nức nở.

Thôi Kiều đặt đồ ăn trên mặt đất, cô nhìn thấy mấy người đồng thời nuốt nước miếng.

Nhưng mà trong miệng vẫn ngậm thứ đó, còn chưa được lấy ra.

Viên Thời Khang dường như có lời muốn nói.

Thôi Kiều lấy khăn ra, Kim Mao đã bắt đầu ăn.

"Cô phải đưa cậu ta đi bệnh viện, nếu cậu ta mất máu quá nhiều mà chết, cô có nghĩ tới hậu quả không?"

"Ha ha..." Thôi Kiều ý vị thâm trường cười cười, bộ dáng hoàn toàn không sao cả.

Cô đương nhiên không sợ, không nói đến, hệ thống đã tính toán tốt vị trí cho cô, căn bản sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, hơn nữa, cái nồi này cô đã quăng ra ngoài rồi.

Thôi Kiều chặn miệng Viên Thời Khang, sau đó sờ sờ lông Kim Mao đang ăn thịt, sau đó lại quay trở về.

*

Huhu, vì dạo này quá bận nên mình xin phép được điều chỉnh lại lịch đăng truyện ạ =(((

Lịch đăng truyện trong tháng 1:

Thứ 2: Con đường ngược tra của ảnh hậu;

Thứ 3: Đừng la hét lung tung;

Thứ 4: Trúc Mã Biến Mất;

Thứ 5: Ba Mẹ Từng Là Người Chơi Cấp Thần Của Game Vô Hạn Lưu;

Thứ 6: Sau khi trở thành yêu sủng của bạo quân;

Thứ 7: Đoàn sủng tiểu trà xanh ba tuổi;

Chủ Nhật: Vi sư.