Chương 101: Tình cảnh hỗn loạn (canh một)

Sau khi ăn cơm trưa, Thôi Kiều dỗ hai đứa nhỏ ngủ trưa.

Lúc đi ra, liền thấy Kim Mao còn tận tâm tận lực canh giữ bên cạnh đám người kia.

Lúc này, bên ngoài quốc lộ có tiếng xe chạy tới.

Thôi Kiều sửng sốt một chút, sau đó liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.

À, là Hắc Mai.

Cô lại quên mất, video trên weibo, nếu Viên Dã Tắc có thể nhìn thấy, như vậy Hắc Mai cũng có thể nhìn thấy.

Thôi Kiều: "..." Tôi đại khái... có thể lo chu toàn chứ?

Vì thế, Thôi Kiều quyết đoán chạy ra ngoài, sau đó ôm lấy Hắc Mai đúng lúc cầm súng xuống xe, Thôi Kiều khẩn trương nói: "Hắc Mai, Hắc Mai... Tôi gặp rắc rối..."

Hắc Mai nhìn thấy người hoàn chỉnh xuất hiện ở trước mặt mình, thở phào nhẹ nhõm: "Những người đó đâu?"

Thôi Kiều lắc đầu, có chút nói năng lộn xộn: "Chúng tôi không sao, nhưng bọn họ có việc... Bọn họ... Dọa tôi... Tôi sợ liền nổ súng..."

Hắc Mai đi theo Thôi Kiều đến bãi cỏ phía sau nhà, Kim Mao vừa nhìn thấy chủ nhân của mình đã trở lại, lập tức nhào tới.

Mấy người đàn ông bị một sợi dây thừng thô dài cột lại cùng một chỗ, vây thành một vòng, bởi vì là ở dưới ánh mặt trời chói chang, sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch, trong miệng còn bị nhét khăn lau, trán đổ từng giọt mồ hôi, dáng vẻ như bị đè bẹp.

Thôi Kiều cũng đi theo, lập tức trấn định. Hoàn toàn là bộ dạng đã tìm được chỗ dựa vững chắc, nhưng lại phải làm bộ như mình vốn không sợ.

Hắc Mai đau lòng vô cùng.

Sự kỳ lạ sinh ra ngay khi nhìn thấy thảm trạng của mấy người đàn ông này cũng đã biến mất. Khi đối mặt với nguy hiểm, con người sẽ bộc phát ra năng lượng thật lớn, hơn nữa, trong tay Thôi Kiều còn có súng, tình huống này cũng không kỳ quái lắm.

Thôi Kiều chỉ vào người đàn ông bị mình bắn vào chân kia nói: "Anh ta muốn đẩy Soái Soái ngã trên mặt đất... Tôi... Tôi sốt ruột..."

Hắc Mai kiểm tra vết thương một chút, đã ngừng chảy máu, tuy rằng sắc mặt người đàn ông trắng bệch, nhưng trên thực tế cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.

Mấy người đàn ông nhao nhao "ưm ưm ưm" muốn nói chuyện, nhưng mà cũng không có ai kéo khăn lau ra, cho nên bọn họ cũng không nói ra được một câu nào.

Hắc Mai ngồi xổm xuống, nhìn vết thương một chút, sau đó trực tiếp đưa tay lôi viên đạn ra...

Thôi Kiều: "..." Về sau tuyệt đối không thể để cho Hắc Mai biết mình đã từng lừa gạt cô ta.

Người đàn ông kia đau đến gào khóc, sau đó liền thấy Hắc Mai vỗ vỗ đầu Kim Mao: "Đi cắn một miếng."

Lúc Thôi Kiều nghe nói như thế, phản ứng đầu tiên chính là mạch não quả thực giống nhau như đúc!

Kim Mao liền vui vẻ cắn một miếng, người đàn ông kia trên cơ bản đã nằm trên mặt đất, hoàn toàn tuyệt vọng, sau đó Hắc Mai cầm súng, cởi bỏ dây thừng của mọi người.

Bởi vì bị trói quá lâu, còn bị bắt ngồi dưới đất, toàn thân tê dại, đứng cũng đứng không nổi, chớ nói chi là gϊếŧ ngược lại.

Hắc Mai nói với Thôi Kiều: "Cũng may để Kim Mao lại để cắn bọn chúng bị thương, nếu không cũng không biết cô và bọn nhỏ phải làm sao bây giờ?"

Hắc Mai nói xong lời này, liền để cho Kim Mao cắn tất cả những nơi từng bị dây thừng trói qua như mắt cá chân và cổ tay lưng của mọi người một lần.

Bởi vì vết bầm tím vốn bị dây thừng siết ra lập tức biến thành vết thương.

Thôi Kiều: "..." Tuy rằng mạch não nhất trí, nhưng Kim Mao có vẻ cũng hỏi quá nghe lời đúng không? Đây thật sự chỉ là lần đầu tiên sao?

Viên Thời Khang đời này chưa từng chịu khổ như vậy, ông ta từ nhỏ đã là phú nhị đại, muốn cái gì có cái đó, vết nhơ lớn nhất đại khái chính là người vợ của mình vậy mà lại có một cô con gái ruột!

Thế nhưng, khi bôi lên vết nhơ này, cuộc đời của ông ta lại bị dính một vết đen lớn hơn nữa.

Hắc Mai quay đầu lại, dặn dò Thôi Kiều: "Cô ôm đứa nhỏ chạy, bọn họ muốn bắt cô, cô đã lén lút ghi lại video muốn đăng lên mạng xin giúp đỡ, kết quả vừa gửi đi đã bị xóa bỏ, sau đó Kim Mao đi ra anh dũng hộ chủ."

Mấy người đàn ông kia, nhất là Viên Thời Khang, ánh mắt đều đã bốc lửa. Bởi vì tay vẫn tê dại, hơn nữa lại bị chó cắn, bọn họ căn bản không có cách nào lôi khăn lau trong miệng ra.

Thôi Kiều cũng mặc kệ những người này, cô gật gật đầu, ánh mắt sáng ngời, giống như khi hai đứa nhỏ nhìn cô vừa rồi.

Lúc này, bên ngoài lại có xe chạy tới.

Đó chính là đoàn người Viên Dã Tắc.

Thôi Kiều lập tức trốn sau lưng Hắc Mai, thân thể run rẩy hai cái, nhưng vẫn len lén nói bên tai Hắc Mai: "Tôi giả vờ, cô không nên tin."

Nghe được câu nói dí dỏm này, Hắc Mai nhịn không được nở nụ cười.

Viên Dã Tắc mang theo người, vội vã chạy vào, liền thấy được đám người của cha mình đang ngồi dưới đất, bộ dáng chật vật không chịu nổi.

Lời vốn muốn nói lại lập tức bị chặn ở trong cổ họng.

Sau đó liền thấy được bóng dáng nhu nhược đứng ở phía sau Hắc Mai.

Viên Dã Tắc đau lòng: "Kiều Kiều?"

Thôi Kiều đã tranh thủ lúc trốn ở sau lưng Hắc Mai vừa rồi mà làm rối tung tóc lên, ánh mắt sợ hãi: "Anh đừng lại đây!"

Hắc Mai chắn trước mặt Thôi Kiều: "Nếu như không phải bởi vì nhà tôi nuôi chó, bây giờ có lẽ anh sẽ tới để nhặt xác đấy."

Thôi Kiều nghe được giọng nói phẫn nộ của Hắc Mai, cảm thấy mình và Hắc Mai quả nhiên là đi cùng một con đường, ăn ý cỡ nào chứ.

Mấy người bị trói phơi nắng dưới ánh mặt trời lâu như vậy, một giọt nước cũng chưa được uống, thật vất vả mới được cởi trói lại bị chó cắn một lần, tất cả đang máu chảy đầm đìa, nội tâm cũng sụp đổ.

Viên thiếu, anh ta mù sao? Người phụ nữ kia từ đầu tới cuối cũng không rụng một sợi tóc nào, còn bọn họ đều biến thành như vậy, kết quả Viên thiếu còn chạy tới hỏi bên kia! Có thể nhìn bọn họ trước hay không vậy?

Thật vất vả, tay Viên Thời Khang đã khôi phục tri giác. Ông ta lập tức rút thứ trong miệng ra: "Nghiệt tử!!!"

Trong khoảng thời gian ngắn, dù muốn nói quá nhiều chuyện, nhưng thứ ông ta thốt ra lại là hai chữ này.

Thôi Kiều: "..." Quả nhiên, đại đa số các ông bố Trung Quốc khi mắng con trai đều dùng hai chữ này. Mình vẫn nên đi theo trào lưu.

Viên Thời Khang tức giận quát: "Người phụ nữ kia là người đơn giản sao? Cô ta căn bản không mất trí nhớ! Cô ta vẫn luôn lừa con! Cô ta còn cầm súng trói mọi người lại!"

Khi Thôi Kiều nghe được giọng của Viên Thời Khang, thân thể càng thêm run rẩy, Hắc Mai bảo vệ cô ở phía sau: "Tôi đã gọi cảnh sát tới rồi. Viên Thời Khang, ông bị tình nghi mưu sát!"

Viên Dã Tắc làm sao có thể tin tưởng Viên Thời Khang được nữa, tuy rằng Kiều Kiều của anh ta lợi hại, nhưng chống lại nhiều người như vậy, còn phải che chở hai đứa nhỏ, làm sao có thể có lực đánh trảđây.

Thôi Kiều cũng đã phát hiện hai đứa nhóc kia đang trốn ở trong bụi cỏ cách đó không xa.

Cũng mệt cho đám người bên này đều đặt lực chú ý ở trên lời Viên Thời Khang nói, cho nên tất cả mọi người đều không để ý tới còn có hai đứa nhóc đang vây xem.

Thôi Kiều suy tư, tuyệt đối đừng đi ra, cô vốn có dự định để cho hai đứa nhóc này đi ngủ trưa, còn cô sẽ giải quyết mọi chuyện, cho nên mới không có nói cho hai đứa nhỏ biết, nào ngờ Hắc Mai lại trở lại.

Thực ra, Hắc Mai vẫn luôn là người cô không thể nhìn rõ.

Lần này cũng vậy.

"Ông đủ rồi!" Viên Dã Tắc quát Viên Thời Khang.

Viên Thời Khang hôm nay đã chịu tội đủ nhiều rồi, bây giờ con trai ruột của mình cũng đối xử với mình như vậy, quả thực tức giận: "Người phụ nữ kia ba lần bảy lượt trốn thoát khỏi các loại tình huống, con cảm thấy là trùng hợp sao?"

Thôi Kiều thầm nghĩ không ổn, đúng thực là như vậy, những chuyện này nếu như không liên tưởng cùng một chỗ thì sẽ không có cảm giác gì, thế nhưng một khi điều tra, chỉ cần tìm đúng phương hướng, vẫn có hi vọng tra ra.

Đúng lúc đó, hai đứa nhỏ chật vật chạy ra từ trong bụi cỏ, Thôi Kiều nhìn thấy trên quần áo hai đứa nhóc kia dình đầy bùn đất, khuôn mặt vốn trắng nõn cũng vậy.

Thôi Kiều: "..."

Niệm Ân nhào vào trong lòng Thôi Kiều, gào khóc: "Mẹ... mẹ... con sợ..."

Thôi Kiều nghẹn ngào, giống như lập tức lấy hết dũng khí, nước mắt vẫn là nhịn không được chảy xuống: "Sao các con lại quay lại, không phải mẹ bảo các con chạy trốn thật xa sao?"

Niệm Ân thút thít nói: "Không cần, chúng con phải ở cùng một chỗ với mẹ..."

Mấy người bị hai đứa nhóc cầm dây thừng lại trói, hơn nữa sau khi bị trói còn bị hai tiểu tử kia đạp qua: "..." Thật con mẹ nó trúng tà! Hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch phải không? Hoàng lịch hôm nay nói không nên làm mọi việc đúng không?!

Soái Soái không có tác dụng gì, chỉ có thể ôm lấy chân Thôi Kiều, khóc đến đặc biệt thảm.

Niệm Ân còn đang nói: "Mẹ đừng chết... Mẹ đừng chết... Cầu xin các người đừng gϊếŧ mẹ con... Tất cả tiền tiêu vặt của con đều cho mấy người..."

Mấy người đàn ông Viên Dã Tắc dẫn tới nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được tự não bổ một số hình ảnh, người mẹ trẻ tuổi nhu nhược, bảo vệ con của mình, một mình đối kháng với những người cùng hung cực ác này, bọn nhỏ chạy chạy, rồi lại trở về, không nỡ bỏ mẹ của mình.

A, cảnh tượng cảm động lòng người cỡ nào chứ...

Mấy người đàn ông đều đỏ hốc mắt.

Mấy người Viên Thời Khang, lại giống như nuốt tường.

Bọn họ phải nói gì đây? Một cô bé 4 tuổi nói dối sao? Nói bọn họ bị một người phụ nữ trẻ tuổi chế phục còn tra tấn một lần sao?!

Thôi Kiều đại khái đã hiểu, vì sao ở thế giới kia Niệm Ân có thể đi xa như vậy, ba tuổi mà đã có năng lực quan sát cỡ này, năng lực biểu diễn cỡ này, năng lực nắm bắt trọng điểm như này...

Thôi Kiều đột nhiên cảm thấy, đứa ngốc nhà mình không xứng với Niệm Ân...

Thực xin lỗi, con dâu, không thể đẻ ra một mệnh định chân ái phù hợp với chỉ số thông minh của con, là mẹ... Phi, là cha ruột của nhóc sai!