Chương 104: Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp (canh một)

Cư dân mạng hoàn toàn đưa mình vào phe của "Tuế Nguyệt Thúc Nhân Kiều".

Cuối cùng Viên lão tổng tài đăng weibo, nói là chỉ cần Thôi Kiều đồng ý thì cô chính là một phần của Viên gia, trên danh nghĩa ông ta có thể nhận Thôi Kiều làm con thừa tự và cho năm phần trăm cổ phần.

Thôi Kiều chỉ trả lời một câu: "Diệp Quyên không phải mẹ tôi."

Cư dân mạng nghĩ, đúng vậy, mẹ cặn bã còn chưa bóp xong!

Lúc này có người tiết lộ, Diệp Quyên tìm được một người hiến máu đặc biệt khác, đã chuẩn bị làm phẫu thuật.

Cư dân mạng tức giận không chịu được, nhìn xem, rõ ràng là có thể tìm được những người khác, nhưng lại đi bắt cóc con gái ruột đã mất tích lâu như vậy.

Đơn giản chỉ có hai nguyên nhân, một là căn bản không hề coi cô con gái này là người, một nguyên nhân khác chính là cảm thấy là ruột thịt, đáng tin hơn một chút!

Nhưng mấu chốt vẫn là bắt cóc! Dưới tình huống đối phương ôm đứa nhỏ, mang nhiều người đi bắt cóc như vậy thì coi như xong đi, đằng này còn ném đứa nhỏ ở ven đường, còn lấy danh nghĩa nói là tích đức.

Thật sự là đã tức ra vũ trụ!

Lúc này, Thôi Kiều phát hiện giá trị ngược tâm của Viên Dã Tắc cũng đang tăng lên.

Xem ra, đối phương cũng rất chú ý chuyện trên mạng.

Bên kia, Viên Thời Khang đăng weibo.

Thôi Kiều còn rất kinh ngạc, lúc xem video xin lỗi, Thôi Kiều còn cảm thấy người này có lẽ cả đời cũng sẽ không thật sự cúi đầu đâu!

Được rồi, cũng không phải cúi đầu.

Hiện tại liền thấy Viên Thời Khang trên weibo viết: [Thôi Kiều: Cô ấy muốn gặp cô một lần, hiện tại không chịu vào phòng phẫu thuật, cô nhất định phải ép chết mẹ ruột của cô mới cam tâm sao?]

Viên Thời Khang, người đàn ông hơn năm mươi tuổi này.

Vì sao năm tháng không lưu lại một chút dấu vết nào trên chỉ số thông minh và EQ của ông ta chứ! Thật sự, nhìn không sót thứ gì.

Sau khi được mở mang kiến thức về Viên Thời Khang và Viên lão tổng tài, Thôi Kiều đại khái hiểu được vì sao Viên Dã Tắc không biết tôn trọng người khác như thế.

Đây là tổ truyền.

Không được, phải cố gắng giáo dục Soái Soái mới được.

Thôi Kiều đương nhiên sẽ đi.

Cô ép ai chứ?

Từ khi bắt đầu đi tới thế giới này, nàng chưa từng chủ động ép ai, tất cả đao đều là người khác vung lên cắm vào cô, cô chỉ là tránh thoát rồi tùy tiện quăng đao về mà thôi.

Cái gọi là không có mua bán thì không có sát hại, các ngươi không vung đao lại đây thì tôi có thể cắm vào các ngươi sao?

Kể cả Viên Dã Tắc cũng giống như vậy, nếu anh ta không sinh ra tâm tư lừa gạt tình cảm của cô thì cũng sẽ không bị cô lật ngược một ván, bị cô lừa gạt thành thật lòng như vậy.

Viên Dã Tắc không chủ động tìm đường chết, Thôi Kiều cũng sẽ không chủ động ngược anh ta.

Thôi Kiều phát hiện, thế giới này chính là như vậy, ác ý đối với nhuyễn muội Kiều Kiều như thế nào thì cũng sẽ ác ý đối với cô như thế đó.

Bởi vì Niệm Ân không tiện ra ngoài. Trong khoảng thời gian này sự chú ý vào bé quá cao. Chẳng may bị thân thích bên cha Niệm Ân nhận ra thì phiền toái lớn.

Chờ đến khi Hắc Mai trở về, lúc này Thôi Kiều mới ra cửa.

Hắc Mai rất lo lắng: "Để tôi đi cùng cô đi. Hay là không đi cũng được."

Thôi Kiều ngồi xuống: "Thực ra tôi cũng không để ý đến người phụ nữ kia. Tôi khôi phục trí nhớ rồi. Hôm nay lúc bọn họ tới, dọa tôi, tôi đã khôi phục trí nhớ rồi."

Hắc Mai mở to hai mắt.

"Hắc Mai, sách pháp luật mà tôi mua cô đã học thuộc xong chưa?" Thôi Kiều trêu chọc nói.

Hắc Mai cũng hiểu được, đây là thật sự khôi phục trí nhớ.

"Tôi lừa mọi người. Lúc tôi nhìn thấy bà ta cũng đã biết bà ta là ai. Dù sao mười mấy năm bà ta cũng không thay đổi. Vẫn là bộ dáng năm đó." Loại chuyện này, Thôi Kiều cũng không muốn lừa Hắc Mai.

"Đúng rồi. Tôi nhất định phải châm chọc cô một câu, tôi cảm thấy cả đời này tôi cũng không có cơ hội châm chọc người khác, lại còn muốn giả vờ như mình không biết cái gì nữa."

Hắc Mai thấy Thôi Kiều thật sự không thèm để ý, trong lòng càng đau, là do đã phải trải qua bao nhiêu tuyệt vọng nên mới có thể cắt hoàn toàn người đó ra khỏi lòng mình như này. Thôi Kiều coi trọng tình cảm bao nhiêu, không ai rõ ràng hơn cô ta.

"Cô có biết lúc trước khi bà ta vứt bỏ tôi ở khu vui chơi đã dùng cái cớ gì không?" Thôi Kiều vốn là muốn an ủi Hắc Mai một chút, nói cho Hắc Mai mình thật không có việc gì, cũng muốn cho Hắc Mai hoàn toàn buông bỏ chuyện của mình, tuổi thơ Hắc Mai cũng quá khổ: "Bà ta nói với tôi là bà ta đi mua kem cho tôi, sau đó không bao giờ trở lại nữa, có một lần bà ta hỏi tôi, còn nhớ chuyện gì quan trọng liên quan đến mẹ ruột không, lúc ấy tôi rất muốn trả lời bà ta là, ồ, tôi nhớ, bà ta đi mua kem, nhưng mà, hay là bởi vì vấn đề con người..."

Thôi Kiều còn chưa nói xong, đã bị Hắc Mai ôm lấy, tiện đà, Thôi Kiều cảm giác có một giọt chất lỏng ấm áp nhỏ vào trong cổ của mình.

Hắc Mai khóc sao?

Thôi Kiều: "..." Vừa rồi có chỗ nào không đúng sao? Cái này ừm... Rõ ràng là cô muốn nói, cô không thèm để ý đến người phụ nữ này cho nên không cần lo lắng cô mà.

"Mấy năm nay... rất khổ phải không?" Giọng Hắc Mai khàn khàn.

Thôi Kiều ngây ngẩn cả người, cô cảm giác được những lời này của Hắc Mai không chỉ là nói với cô mà cũng là nói với chính mình.

Thôi Kiều vươn tay, sờ sờ đầu Hắc Mai: "Tôi không cảm thấy khổ, hết thảy đều đã tới, những người làm tôi tổn thương đều đã ở địa ngục rồi."

"Trên thế giới này, chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều chuyện không thể tránh khỏi, sẽ phải chịu rất nhiều thương tổn, nhưng mà như vậy cô cũng sẽ mạnh mẽ lên, mạnh mẽ có ý nghĩa ở chỗ, có thể bảo vệ những kẻ yếu, giống như là bảo vệ chính mình lúc trước." Giọng của Thôi Kiều dịu dàng: "Lần đầu tiên gặp cô, tôi đã cảm thấy cô và tôi rất giống, hãm sâu trong vũng bùn, giữ vững nguyên tắc của mình, lúc ấy tôi đã nghĩ, chỉ cần có người có thể kéo cô một chút, cô liền sẽ thừa gió mà lên, thoát khỏi tất cả khốn cảnh, hiện tại cô đã làm được rồi."

"Tôi là bị cha mẹ ta bán đi, giống như hàng hóa vậy." Hắc Mai nhẹ giọng nói.

"Trên thế giới này, không phải tất cả cha mẹ đều xứng với từ cha mẹ này, dù sao, cũng không có ai nghiên cứu." Thôi Kiều vỗ vỗ lưng Hắc Mai: "Nếu cô là con gái của tôi, tôi sẽ coi cô là công chúa nhỏ cả đời của tôi. Nâng niu trong lòng bàn tay cưng chiều. Là bọn họ không có mắt."

Tim Hắc Mai đã sắp ngừng đập.

Có người từng nói, sau khi con người trưởng thành, tất cả những thứ theo đuổi, đều là hình ảnh thu nhỏ của những thứ thời thơ ấu không chiếm được.

Hắc Mai nghĩ, những tuyệt vọng kia, quỳ ước nguyện ở trong tuyết rét lạnh, trải qua nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là đi tới trước mặt cô ta.

Có một người phụ nữ dịu dàng, lương thiện, không chê cô ta xấu xí, nhẹ giọng nói với cô ta: "Nếu cô là con gái của tôi, tôi sẽ ôm cô trong lòng bàn tay cả đời."

Thôi Kiều là thật sự vô cùng đau lòng với chuyện Hắc Mai gặp phải, hơn nữa đối với Hắc Mai cũng từ hiểu lầm ban đầu biến thành kính nể phía sau.

Cho nên, an ủi như vậy, cũng không phải nói dối.

Cô thật sự hy vọng, người này có thể được người khác dịu dàng nâng niu trong lòng bàn tay khi còn nhỏ.

Lúc hai đứa nhỏ đi xuống, liền thấy chỉ có dì ở trong phòng khách.

"Dì ơi ~~~" Niệm Ân và Soái Soái nhào tới: "Mẹ đâu?"

"Mẹ có việc phải đi ra ngoài, dì kể chuyện xưa cho Soái Soái và Niệm Ân được không~" Hắc Mai dịu dàng nói.

Soái Soái luôn cảm thấy dì có chỗ nào không thích hợp, nhưng suy nghĩ một chút, mẹ nói, phim hoạt hình đều là giả, vậy thì nếu không có bảy mươi hai phép biến hóa thì đây chính là dì của mình, không sai.