Chương 12: Không chữa được

Thôi Kiều trở lại phòng bệnh liền phát hiện đối phương giấu không được sự vui vẻ.

Thôi Kiều mò mẫm cảm xúc của đối phương, sau đó đóng tốt vai trò của mình.

"Cậu bị sao vậy?" Diệp Nguyên Trạch hỏi: "Có phải không thoải mái hay không?"

"Mình không sao." Thôi Kiều miễn cưỡng cười vui vẻ: "Cậu có muốn ăn hoa quả không? Mình sẽ đi mua ít trái cây về."

"Cũng được."

Thôi Kiều đến cửa bệnh viện mua một ít táo, sau đó trở về phòng bệnh, Diệp Nguyên Trạch đã ngủ thϊếp đi.

Ừm, đã nhắm mắt lại, về phần có phải đang ngủ hay không, Thôi Kiều cũng không rõ ràng lắm.

Thôi Kiều cầm một quả táo đi ra, sau đó lưu ý đến lông mi Diệp Nguyên Trạch giật giật một chút.

Biết người này không ngủ, trong lòng có chủ ý, tiến lại gần, cố nén buồn nôn hôn lên trán Diệp Nguyên Trạch, tuy rằng trong lòng ghê tởm, nhưng động tác lại nhẹ nhàng.

"Mình sẽ không để cho cậu có chuyện gì." Thanh âm rõ ràng rất nhẹ, nhưng chỉ cần có người nghe được, đều có thể nghe ra thâm tình và bi thương bên trong.

Diệp Nguyên Trạch vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, anh ta luôn luôn ngủ ít, nghe được âm thanh Thôi Kiều trở về, cũng không có mở mắt.

Kết quả thật không ngờ lại được hôn một cái dịu dàng mà trân quý như thế.

Rõ ràng, rõ ràng anh ta chán ghét phụ nữ tiếp cận, càng thêm chán ghét loại da thịt chạm nhau này...

Ngay cả đêm đó, anh ta cũng đã thử chứng nhạn rồi, anh ta thực sự ghét kiểu này.

Nhưng mà, ngay lúc vừa rồi, thứ anh ta cảm giác được không phải ghê tởm, mà là như bị kẹo bông hôn lên... Ngọt ngào...

Tiếp theo câu nói nhẹ đến gần như tưởng là ảo giác, làm cho anh ta không thể khống chế nhịp tim của mình...

Thôi Kiều nhìn thấy giá trị tình yêu +15 trước mặt, được rồi, có nỗ lực liền có hồi báo.

Cặn bã nam, anh cách lúc quỳ xuống gọi ba ba lại gần một bước nha~

Điều làm Thôi Kiều có chút ngoài ý muốn chính là, bác sĩ gia đình vậy mà lại đến nói cho cô biết, anh ta đã xem lại bệnh tình của Diệp Nguyên Trạch, nếu như chăm sóc thật tốt, sẽ không lưu lại bất kỳ di chứng nào, không cần lo lắng.

Trong lòng Thôi Kiều kinh ngạc vì cặn bã nam lại không tiếp tục làm khó cô nữa, nhưng ngoài mặt lại biểu hiện ra vui sướиɠ như bị đĩa bánh khảm kim cương đập trúng, gần như là vui mừng phát khóc cúi chào bác sĩ gia đình, sau đó nhảy nhót chạy về phòng bệnh, ôm lấy Diệp Nguyên Trạch: "Mình biết mà, mình biết cậu sẽ không có việc gì mà."

Diệp Nguyên Trạch có thể ngửi thấy mùi nước giặt nhàn nhạt truyền đến từ người phụ nữ nằm sấp trên người mình, nhưng lại ngoài dự liệu trong giọng nói vui sướиɠ của đối phương, anh ta cũng không muốn đẩy cô ra, mà là sờ sờ tóc cô: "Có cậu ở đây, mình làm sao có chuyện gì được."

Thôi Kiều thẹn thùng cúi đầu, anh sai rồi nha~

........................

Nghi ngờ giống như mang thai, luôn giấu không được. Không phải sao, trong tin nhắn riêng trên Weibo, đã có nhà xuất bản truyện tranh liên lạc với cô.

Thôi Kiều đúng lúc đã nghèo thành chó thật sự là cười đến híp cả mắt, tuy rằng cuối cùng đàm phán giá cả còn không bằng một phần mười thù lao của một bộ phim kiếp trước.

Nhưng mà Thôi Kiều đã thỏa mãn rồi.

Sau khi nhận được tiền, mua trái cây và đồ ăn, cô lại đi đến bệnh viện.

Vừa đến phòng bệnh, Thôi Kiều hưng phấn giống như một đứa trẻ: "Oa oa, mình có một tin tức cực kỳ tốt!"

"Cuối cùng cậu cũng hiểu hạng của ma trận rồi sao?" Diệp Nguyên Trạch cười nói.

"Không đề cập đến hạng ma trận, chúng ta vẫn là bạn bè nam nữ thuần khiết~" Hai ngày nay, Thôi Kiều vừa tan học liền đến bệnh viện, đúng lúc, Diệp Nguyên Trạch liền dạy cô đại số tuyến tính, Thôi Kiều bị ngược đến vẻ mặt cay đắng.

Nằm mơ cũng có thể mơ thấy mình đang tính hạng ma trận.

"Mau khen mình đi, mình đã ký một hợp đồng rồi!" Thôi Kiều đưa hợp đồng cho Diệp Nguyên Trạch: "Có cảm thấy bạn nữ của cậu siêu giỏi không?"

Ánh mắt Thôi Kiều sáng lấp lánh nhìn Diệp Nguyên Trạch.

Diệp Nguyên Trạch nhìn một chút, mới phát hiện, đối phương vậy mà ký hợp đồng với trang web truyện tranh lớn nhất, hơn nữa còn muốn xuất bản sách.

Quay đầu lại liền nhìn thấy đối phương giống như một con vật nhỏ, ánh mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt cầu khen ngợi.

Diệp Nguyên Trạch đột nhiên có chút mất hứng, anh ta cũng nói không rõ ràng, vì sao đột nhiên lại cảm thấy mất hứng.

Giá trị ngược tâm trên đầu Diệp Nguyên Trạch cuối cùng cũng có biến hóa, [Giá trị ngược tâm: +1]

Ô? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Thôi Kiều một lòng sắm vai ngốc bạch ngọt rơi vào tình yêu của mình, hoàn toàn không biết mình đã chọc tên cặn bã này ở điểm nào.

Nhưng không tệ, có một điểm rồi.

Diệp Nguyên Trạch không yên lòng khen Thôi Kiều, sau đó Thôi Kiều bắt đầu vội vàng vẽ bản thảo của mình, Diệp Nguyên Trạch thì lấy điện thoại di động của mình ra, tìm được truyện tranh của Thôi Kiều, bắt đầu đọc.

Diệp Nguyên Trạch vừa nhìn đã xem xong toàn bộ Weibo, anh ta cũng phải thừa nhận, Thôi Kiều thật sự có thiên phú vẽ truyện tranh...

Anh ta đột nhiên có hứng thú, muốn biết, cô gái có thể vẽ ra truyện tranh như vậy, vì sao lại lưu lạc đến mức phải bán thân ở câu lạc bộ như vậy.

Bên kia, Thôi Kiều vẽ xong nhiệm vụ hôm nay, duỗi lưng mỏi: "Thật hạnh phúc, vẽ xong rồi."

"Cậu thích vẽ truyện tranh?" Diệp Nguyên Trạch hỏi.

Không, tôi thích diễn xuất.

Thôi Kiều gật gật đầu: "Đúng, lý tưởng sau này của mình chính là ở cùng một chỗ với người mình thích, sau đó anh ấy đi làm, mình thì ở nhà vẽ truyện tranh chờ anh ấy về nhà ~"

Không không không, lý tưởng của tôi chính là sao trời biển rộng, cặn bã nam ngu xuẩn.

Ánh mắt Diệp Nguyên Trạch dịu dàng vài phần.

Anh ta muốn đi điều tra một chút vì sao Thôi Kiều lại lưu lạc đến mức phải tiến vào loại địa phương này.

Thôi Kiều lại không chú ý tới ánh mắt của đối phương, điểm chú ý của cô chính là nhiệm vụ chính vừa xuất hiện, [Công lược Chu Thuận Bác].

Thôi Kiều chớp chớp mắt, đây là ai?

Ngay sau đó, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra.

Sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mang theo dòng chữ [Bạn tốt cặn bã nam: Chu Thuận Bác] xuất hiện ở cửa.

Sau khi nhìn thấy tình huống trong phòng bệnh, Chu Thuận Bác sửng sốt một giây, sau đó nhìn Diệp Nguyên Trạch một cái, lại nhìn Thôi Kiều, quyết đoán nói: "Thật ngại quá, đi nhầm rồi." Nói xong liền đóng cửa lại.

Thôi Kiều biết, đây cũng là một người bạn tốt biết thú vui độc ác của cặn bã nam.

Chỉ là công lược tên này...

Thôi Kiều đang suy tư có nên làm tiếp hay không.

Phần thưởng là "thuốc bảo mệnh".

Đó là cái thứ gì không biết.

"Cậu sao vậy?" Diệp Nguyên Trạch nhìn thấy Thôi Kiều xuất thần, nhịn không được nhéo nhéo hai má Thôi Kiều.

Thôi Kiều phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy trong mắt Diệp Nguyên Trạch ẩn giấu thô bạo.

Thôi Kiều hơi suy tư một chút liền hiểu được đơn giản là cảm thấy có lẽ vừa rồi mình nhìn trúng tiền của Chu Thuận Bác kia.

Dù sao con hàng này không vui, liền sẽ suy tư về phương diện này, luôn luôn không sai.

Nhưng vở kịch vẫn phải diễn, Thôi Kiều nói: "Mình đang suy nghĩ về cốt truyện. Vừa rồi có fan nói cốt truyện của mình đi quá trẻ con, có chút ngây thơ."

Thôi Kiều nói thật, Diệp Nguyên Trạch vừa rồi chỉ xem truyện tranh, không đọc bình luận bên dưới truyện tranh.

Thôi Kiều ôm lấy Diệp Nguyên Trạch, có chút uể oải lẩm bẩm nói, giọng nói mang theo từng trận sa sút: "Thật sự ngây thơ sao?"

Diệp Nguyên Trạch trấn an sờ sờ tóc Thôi Kiều: "Là bọn họ không có mắt, cậu vẽ rất tốt."

Thôi Kiều xác định cảm xúc của đối phương được trấn an xuống. Không chỉ vậy, mà còn tăng một điểm giá trị tình yêu.

Thế nhưng, Thôi Kiều vẫn muốn nôn như cũ.

Bệnh ghét nam của cô không chữa được.