Chương 17: Đắc tội Diệp Nguyên Trạch

Tuyệt đối không ngờ, thật sự là tuyệt đối không nghĩ tới, đứa nhỏ trong bụng lại không nể mặt như thế!

Ngay khi Thôi Kiều hưng phấn tràn đầy chuẩn bị ăn, mỹ vị đập vào mặt, làm cho dạ dày cô bốc lên một trận, chỉ có thể dùng chiêu Lăng Ba Vi Bộ vọt vào nhà vệ sinh.

Bắt đầu điên cuồng nôn mửa.

Đứa nhóc này là của nhà ai, tôi không nhận!

"Cậu không sao chứ? Có muốn đến bệnh viện không?"

Bởi vì Thôi Kiều vào nhà vệ sinh nữ, Diệp Nguyên Trạch chỉ có thể ở ngoài cửa hỏi.

Thôi Kiều hoàn toàn nói không nên lời, chỉ lo nôn mửa.

Bởi vì thật sự là không yên lòng, Diệp Nguyên Trạch chỉ có thể gọi nữ phục vụ tới, quản lý đại sảnh nghe được Thôi Kiều vừa uống canh liền bắt đầu nôn, cũng bị hoảng sợ, chạy theo.

"Cô gái, cô không sao chứ?" Cũng bị bộ dáng Của Thôi Kiều hoảng sợ, loại người làm ẩm thực như bọn họ, sợ nhất chính là thức ăn xuất hiện vấn đề gì.

Thôi Kiều đã nôn sạch tất cả mọi thứ trong bụng, suy yếu lắc đầu: "Tôi không sao, thật ngại quá, làm bẩn toilet của mấy người."

"Không có việc gì, không có việc gì, lát nữa sẽ có người quét dọn." Nữ nhân viên phục vụ nghe Thôi Kiều nói lời này, thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không phải thức ăn trong tiệm có vấn đề, cũng không phải cố ý đến gây chuyện.

Nữ nhân viên phục vụ dịu dàng giúp Thôi Kiều lau mặt: "Bạn trai cô vừa rồi bị dọa đến thảm."

"Tôi cũng bị dọa." Tiui cũng không nghĩ tới đứa nhóc này bình thường lặng lẽ, thời khắc mấu chốt lại ném ra một trái bom.

Thôi Kiều được nữ nhân viên phục vụ đỡ ra khỏi toilet.

Diệp Nguyên Trạch thấy cửa mở ra, lập tức ôm Thôi Kiều lại: "Không sao chứ? Có đau bụng không? Chúng ta đến bệnh viện đi."

Thôi Kiều nghe đến bệnh viện, vô cùng run rẩy một chút, sau đó suy yếu lắc đầu: "Không đi, tôi không sao, lần trước mình không thoải mái, đến bệnh viện khám, bác sĩ nói dạ dày mình không tốt lắm, không thể bị kí©h thí©ɧ."

Diệp Nguyên Trạch đọc sách về phụ nữ mang thai, biết Thôi Kiều bị nôn nghén.

Ôm lấy người gầy yếu hơn trước kia, Diệp Nguyên Trạch nhíu nhíu mày, mặc kệ như thế nào, vẫn phải đến bệnh viện khám, nhưng nghĩ đến tâm tình của Thôi Kiều, anh ta phải đổi một phương thức khác.

Diệp Nguyên Trạch cũng không phát hiện, hiện tại anh ta đã biết cân nhắc đến cảm xúc của người khác, nếu như là trước kia, trực tiếp mang đến bệnh viện là tốt rồi, làm sao có thể quản cảm xúc người khác như thế nào.

Thôi Kiều cũng không rõ ràng những thứ này, chỉ nói: "Chắc là mình không ăn được nữa ồi. Cậu phải ăn cả phần của mình rồi."

Lúc nói lời này, tim Thôi Kiều đang nhỏ máu, cô tổng cộng mới cắn được hai miếng.

Kết quả là không chỉ không thể ăn, mà còn phải nhìn người khác ăn xong.

Diệp Nguyên Trạch lắc đầu: "Cậu chờ mình một chút, mình đi tính tiền. Cậu muốn ăn gì? Chúng ta mua về nhà tự làm."

Diệp Nguyên Trạch cũng không cho Thôi Kiều lựa chọn khác, mang theo Thôi Kiều đi tính tiền.

Thẳng đến khi quẹt thẻ, quản lý đại sảnh mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, thật không phải tới quấy rối, không chỉ không phải, mà còn là thổ hào (1), một bàn ăn lớn như vậy, vậy mà nói không ăn liền không ăn.

(1) Thổ hào: là một thuật ngữ cũng như là ngôn ngữ mạng tiếng Trung được dùng để chỉ đến những người giàu có.

Thôi Kiều lại hỏi một câu: "Xin hỏi, những món ăn còn chưa bỏ vào trong canh có thể đóng gói lại không?"

Không phải cô keo kiệt, mà là những món ăn kia còn chưa cho vào nồi, cô hẳn là chỉ buồn nôn hương vị trong nồi thôi, cho nên cũng không nên lãng phí.

Nhân viên phục vụ đang chuẩn bị nói không có tiền lệ này, quản lý đại sảnh đã cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên có thể, hai người còn chưa ăn. Vừa rồi tôi cũng chuẩn bị hỏi hai người xem có cần đóng gói mang về hay không. Tôi xin lỗi vì đã không mang lại cho hai bạn một trải nghiệm ăn uống tốt. Đóng gói miễn phí."

Thôi Kiều là một diễn viên, đương nhiên có thể nhìn ra vừa rồi nữ nhân viên phục vụ trong nháy mắt hơi khó xử, với đẳng cấp của quán ăn này, hẳn là cũng chưa đừng đóng gói đồ.

Nhưng mà, không thể không nói, quản lý đại sảnh này có thể làm đến quản lý đại sảnh, chính là có lý do của anh ta.

Hãy nhìn EQ này đi.

Bởi vì Thôi Kiều cử chỉ hào phóng, hơn nữa từ câu nói của quản lý, Diệp Nguyên Trạch cũng không cảm thấy Thôi Kiều yêu cầu đóng gói là một chuyện mất mặt chút nào, thậm chí cảm thấy còn có chút ấm áp, có loại ấm áp vợ chồng sinh hoạt bình thường.

Thôi Kiều và Diệp Nguyên Trạch đứng ở một bên, chờ nhân viên phục vụ đóng gói xong các loại thức ăn.

Lúc này, có một người đàn ông trung niên mập mạp mang theo một người phụ nữ ra thanh toán.

"Thôi Kiều?" Người phụ nữ kia hét lên.

Thôi Kiều ngẩng đầu liền nhìn thấy một gương mặt thanh thuần bức người, trên đỉnh đầu có chữ màu đen, bởi vì ánh đèn rất tốt, cho nên một hàng chữ này dễ thấy, [Ác độc nữ: Triệu Dung Dung, Giáo chủ Bạch Liên giáo]

Nhờ dòng chữ đen ban tặng, Thôi Kiều lập tức nhớ tới đối phương là ai.

Đây chính là tiểu bạch liên lúc trước ở câu lạc bộ, người đã hạ âm chiêu với cô.

Xem bộ dáng này, hẳn là vẫn sống không tệ.

Thôi Kiều cười cười, cũng không có quá nhiều phản ứng.

Nhưng Triệu Dung Dung rõ ràng không chuẩn bị dễ dàng buông tha cho cô: "À, đây là bạn trai cô đúng không? Cô không giới thiệu chút sao?"

Mặc dù Thôi Kiều có năng lực đá bạch liên, quyền đánh cực phẩm nhưng là một diễn viên, dù cái gì cũng có thể vứt đi, nhưng chỉ vai diễn là không thể vứt bỏ, cho nên Thôi Kiều chỉ có thể làm ra vẻ mặt vạn lần không muốn nhưng vẫn phải giới thiệu: "Đây là bạn trai tôi, Diệp Nguyên Trạch. Đây là Triệu Dung Dung... Một người bạn... Quen biết trước đây..."

Lúc nói chuyện, một nửa khó chịu kia, một nửa đau khổ kia...

Diệp Nguyên Trạch nhìn thấy nụ cười vui sướиɠ khi người gặp họa của người phụ nữ kia, một tay nhịn không được nắm chặt, tay kia trấn an nắm tay Thôi Kiều, sau đó mặt không chút thay đổi nói: "Xin chào."

"A, hai người đang đóng gói đồ chưa ăn xong sao? Bàn của chúng tôi cũng không ăn hết, để tôi nhờ nhân viên phục vụ đóng gói lại cho hai người nha." Triệu Dung Dung sau khi xác định Diệp Nguyên Trạch vóc người cũng được, nhưng đồ mặc đều là quần áo bình thường thì khinh miệt nói.

Thôi Kiều: "......" Tiểu bạch liên, tôi thích người như cô, tự đưa mình thành thế lực đối địch, tạo hình vô cùng tốt. Like cái.

Đã có người từng nghiên cứu, một đoạn tình cảm, một khi có chung kẻ địch, sẽ nhanh chóng được thăng hoa.

Cho nên những đôi uyên ương bị cha mẹ chia rẽ tình yêu mới có thể điên cuồng như vậy.

Diệp Nguyên Trạch từ trước đến nay không quan tâm người khác nhìn anh ta như thế nào, nhất là người khác xem thường anh ta nghèo khổ hay gì đó, dù sao trên thực tế, tiền của anh ta có thể trực tiếp đập chết đối phương.

Nhưng thấy Thôi Kiều bị người ta nói đến mắt đỏ lên, Diệp Nguyên Trạch liền gửi hai tin nhắn.

Thôi Kiều chú ý tới điện thoại di động của quản lý đại sảnh vang lên một tiếng, sau đó lúc anh ta cúi đầu nhìn, mặt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này, Triệu Dung Dung tiến lên nói với nhân viên phục vụ: "Bàn số ba cũng hỗ trợ đóng gói một chút, đưa cho hai vị này."

Nhân viên phục vụ đang chuẩn bị nói chuyện, quản lý đại sảnh ngay lập tức nói: "Xin lỗi, cửa hàng không cung cấp dịch vụ đóng gói."

Nụ cười trên mặt Triệu Dung Dung lập tức cứng đờ: "Mấy người đang gạt người đi, tại sao bọn họ có thể đóng gói?"

"Họ là khách hàng VIP của chúng tôi, cho nên mới có đặc quyền này." Quản lý đại sảnh cười nói.

Thôi Kiều chớp chớp mắt, cho nên, vừa rồi Diệp Nguyên Trạch chơi điện thoại di động, là vì nhắn tin cho quản lý đại sảnh này, để cho quản lý đại sảnh này làm mất mặt mũi bọn họ sao?

Không đúng, biểu cảm của quản lý đại sảnh không đúng, hơn nữa, theo lý thuyết, danh bạ của Diệp Nguyên Trạch hẳn là không đến mức có số của quản lý đại sảnh, ánh mắt kia của anh ta chỉ mọc trên đỉnh đầu mà.

Cho nên, Diệp Nguyên Trạch hẳn là đã nhắn tin cho ông chủ cửa hàng, ông chủ cửa hàng gửi tin nhắn cho quản lý đại sảnh, cho nên quản lý đại sảnh mới kinh ngạc như vậy, nhưng không nhìn Diệp Nguyên Trạch một cái, bởi vì anh ta đang kinh ngạc vì sao ông chủ lại biết chuyện xảy ra ở đây, kinh ngạc vì sao ông chủ lại chủ động đắc tội với khách.

Thôi Kiều nghĩ thông suốt điểm này, yên lặng nhìn bạch liên hoa hai cái, nếu như cảm giác của cô không sai, Diệp Nguyên Trạch hẳn là không chỉ gửi một tin nhắn.

Đắc tội loại hận nữ đến ung thư như Diệp Nguyên Trạch này, tiểu bạch liên, lên đường bình an.