Chương 21: Quyết định công lược

Người lo lắng đương nhiên là Diệp Nguyên Trạch.

Anh ta vốn chuẩn bị từ bỏ đứa trẻ, nhưng Thôi Kiều căn bản không có khả năng phối hợp, nếu như cưỡng chế, chưa nói đến tâm lý Thôi Kiều có thể chịu đựng được hay không, chỉ riêng thân thể cũng quá sức rồi.

Mà không từ nhỏ đứa nhỏ, anh ta sẽ bị Thôi Kiều từ bỏ.

Anh ta hoàn toàn không có cách nào trách cứ Thôi Kiều làm ra quyết định như vậy.

Anh ta chỉ có thể đau lòng.

Mà trong trường hợp như vậy, anh ta lại nhận được một cuộc gọi từ nhà.

"Có chuyện gì vậy? Trong sắc mặt cậu không tốt lắm." Thôi Kiều nhìn Diệp Nguyên Trạch nhận điện thoại, tiến lại gần, kiễng mũi chân, hôn lên cằm Diệp Nguyên Trạch: "Hôn ~ hôn sẽ không tức giận nữa ~"

Diệp Nguyên Trạch cúi đầu hôn lên má Thôi Kiều: "Cha mình có việc tìm mình, mình về nhà một chuyến trước. Cậu ở nhà, chờ mình trở lại nhé."

Thôi Kiều gật gật đầu: "Mình ở nhà chờ cậu trở về, cơm tối ăn cái gì? Mình sẽ đi mua thức ăn."

"Cái gì cũng được, cậu làm mình đều thích ăn." Diệp Nguyên Trạch nhéo nhéo mặt Thôi Kiều: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ mình trở về."

Sau khi Diệp Nguyên Trạch rời đi, Thôi Kiều yên lặng vẽ truyện tranh, vẽ một hồi, nước mắt liền rớt xuống.

Trong nhà hẳn là có camera.

Mặc dù rất kín đáo, nhưng là một người quanh năm lăn lộn trong giới, thật sự thấy rất rõ ràng.

Cho nên, bình thường cô đều là hai mươi bốn giờ nhập vai.

Trước kia còn có thể cảm thấy phần thưởng tình yêu lúc ấy không xứng với sự kính nghiệp như vậy của mình, nhưng gần đây bị Diệp Nguyên Trạch làm cho đột nhiên vô cùng tò mò tình yêu rốt cuộc là trải nghiệm gì.

Nghe nói gặp mặt sẽ mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh hơn, trong lòng ngọt ngào ra mật...

Thôi Kiều một bên suy tư tình yêu, một bên vẽ xong truyện tranh, sau đó cầm một bộ quần áo Diệp Nguyên Trạch, ôm khóc trong chốc lát.

Bây giờ biểu hiện của cô chỉ đơn giản là, mình sẽ đi cùng cậu trong khoảng thời gian cuối cùng, để cho cậu nhớ rõ mình.

Mà mình, trên thực tế, lại không xứng đáng với cậu.

Ngược hay không ngược, nói xem ngược hay không ngược?

Sau khi từ nhà ra ngoài, Thôi Kiều lơ đãng chọn rau tươi trong siêu thị.

Vào thời điểm này, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?"

Thôi Kiều ngẩng đầu liền thấy được ba chữ to sáng chói [Chu Thuận Bác].

Thôi Kiều nói: "Anh nhận nhầm người rồi."

Căn bản không chuẩn bị đi công lược người này, kết quả lúc thi, đau bụng, làm cho cô ý thức được, tuy rằng mọi người gọi tạo bé là chở hàng, nhưng sinh con cũng không phải là đơn giản giống như dỡ hàng từ trên xe, lúc đó, có lẽ cô cần viên thuốc bảo mệnh này.

Hiện tại nhìn thấy Chu Thuận Bác, đây không phải là điển hình cho câu "Ngàn dặm tặng đầu người lễ nhẹ nhưng tình nặng (1)" sao?

(1) Có ý chế nhạo, ví dụ như trong game bạn yếu mà phải chạy đi đánh địch thì chẳng khác gì sắp chết.

Vì thế Thôi Kiều buông xuống giới hạn của mình, quyết định thu cái đầu người này.

Lúc cô xác định công lược, phía sau tên đối phương có thanh tiến độ, Chu Thuận Bác 11/100.

"Tôi nhớ ra rồi, là tôi không cẩn thận làm bẩn quần áo của cô." Chu Thuận Bác đi theo con đường du côn đẹp trai, cười rộ lên càng thêm trêu người.

Mấy cô gái bên cạnh liên tiếp nhìn qua.

Thôi Kiều giống như hoàn toàn ngăn cách được hormone của đối phương, lãnh nhạt nói: "A, thì ra là anh."

"Chuyện lần trước, vô cùng ngượng ngùng, không bằng như vậy, tôi mời cô ăn bữa cơm đi." Chu Thuận Bác nói.

Thôi Kiều cũng không cảm thấy hai người gặp nhau là ngẫu nhiên, dù sao đại thiếu gia hoa hoa này hẳn là không có sở thích đi siêu thị.

"Không cần đâu. Trong nhà có người đang chờ tôi về ăn tối." Thôi Kiều lãnh đạm cự tuyệt.

Chu Thuận Bác nhíu mày, nếu như không phải bởi vì anh ta biết Dã Tắc trở về nhà chính, thì hắn cũng thiếu chút nữa liền tin.

Đối với người phụ nữ này anh ta đúng là đã tò mò thật lâu, phải biết rằng, hai tháng nay, Dã Tắc đều không có đi ra đua xe, uống rượu cùng bọn họ, thời thời khắc khắc đều canh giữ bên cạnh người phụ nữ này.

Chu Thuận Bác cũng không cảm thấy Viên Dã Tắc yêu người phụ nữ này, anh ta chỉ cảm thấy thủ đoạn của người phụ nữ này không tầm thường.

Cho nên vẫn luôn muốn suy tư tìm hiểu một chút.

Nói trắng ra, anh ta căn bản không đặt Thôi Kiều ở vị trí bình đẳng, chỉ coi đối phương là một món đồ chơi của Viên Dã Tắc mà thôi.

Chỉ là hiện tại Viên Dã Tắc đang cảm thấy hứng thú đồ chơi nà. Nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng vì một thứ đồ chơi mà trở mặt cùng anh ta.

Toàn bộ vòng tròn của bọn họ là như vậy, anh em chắc chắn quan trọng hơn nhiều so với phụ nữ. Anh em cũng không chỉ đơn giản là anh em như vậy, còn có gia tộc sau lưng.

Hơn nữa, trong hội, chia sẻ một thứ đồ chơi với anh em, cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.

Chỉ là Viên Dã Tắc có bệnh thích sạch sẽ, cho nên vẫn không gia nhập mà thôi.

Anh ta thật không ngờ, người phụ nữ này thật đúng là có ý tứ, đối với phụ nữ từ trước đến nay anh ta đều bách chiến bách thắng, chưa bao giờ thất bại, nhưng lại có thể nhìn ra, sự chán ghét của Thôi Kiều đối với anh ta là thật.

Thật thú vị.

Buổi tối, Diệp Nguyên Trạch về nhà đã hơn chín giờ, biểu cảm khó coi, tâm thần mệt mỏi.

Vốn tưởng rằng Thôi Kiều đã ngủ, bởi vì gần đây Thôi Kiều càng ngày càng buồn ngủ.

Kết quả thật không ngờ, mở cửa liền thấy dưới ánh đèn mềm mại, một bàn thức ăn đầy, Thôi Kiều nằm sấp trên sô pha bên cạnh, ôm một bộ quần áo của hắn, ngủ thϊếp đi.

Thanh âm mở cửa cũng không đánh thức Thôi Kiều.

Diệp Nguyên Trạch ngồi xổm xuống, vuốt mái tóc dài mềm mại của Thôi Kiều, tất cả thô bạo trong lòng đều chậm rãi rút đi, ôn nhu ôm người lên.

"A Trạch? Cậu về rồi sao?" Thôi Kiều mơ mơ màng màng, dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói.

"Ngoan, cậu ngủ một lát đi. Mình đi hâm lại thức ăn." Giọng nói của Diệp Nguyên Trạch trầm thấp, mang theo nhu tình không thể hóa giải được.

Giống như muốn dìm chết Thôi Kiều ở bên trong.

"... Ừ, mình buồn ngủ quá..."

Diệp Nguyên Trạch cẩn thận đặt Thôi Kiều lên giường, sau đó cởi dép ra, đắp chăn lại.

Nhìn khuôn mặt càng ngày càng gầy của cô, Diệp Nguyên Trạch cúi người xuống, hôn lên mặt Thôi Kiều, sau đó mới rời khỏi phòng ngủ.

Diệp Nguyên Trạch vừa rời đi, Thôi Kiều ngáp một cái, đặc biệt muốn nói, đạo diễn, thϊếp lập nam chính bị sập rồi, không phải nói anh ta chán ghét phụ nữ tiếp xúc sao?

Thôi Kiều thở dài một hơi, nhìn người ta, nhìn người ta đi, vốn là hận nữ ung thư, hiện tại đều sắp thành chứng đói khát cực độ rồi.

Chỉ riêng mình, vẫn là ghê tởm động vật giống đực đến gần. Hôm nay lúc Chu Thuận Bác trêu chọc cô, hơi tới gần một chút, liền cảm thấy ghê tởm muốn nôn.

Mà đối với Diệp Nguyên Trạch, bởi vì Diệp Nguyên Trạch và cô dùng cùng một loại dầu gội đầu, sữa tắm, hương vị trên người khá giống với cô, cho nên có thể nhịn không nôn, nhưng trên thực tế vẫn vô cùng không thoải mái.

Cô không cứu nổi.

Chỉ là việc Diệp Nguyên Trạch về nhà một chuyến, có thể sẽ có con sâu bướm xuất hiện.

Thôi Kiều thở dài một hơi, cuộc sống không có kịch bản chính là như vậy.

Kịch bản trước kia, không phải thoát nghèo thì là thoát đơn (thoát cảnh cô độc), chỉ có lần biểu diễn này, là thoát khỏi ngựa hoang.

Diệp Nguyên Trạch nhìn đồ ăn trên bàn, Thôi Kiều cũng chưa động qua, lại đi nhìn camera trong nhà.

Thôi Kiều vui vẻ làm một bàn thức ăn lớn, sau đó chờ anh ta trở về, vẫn chờ đợi, nhạt nhẽo mà ngồi xuống chờ.

Mãi cho đến khi vô tình ngủ gà ngủ gật ngủ thϊếp đi.

Diệp Nguyên Trạch nhịn không được vươn tay sờ sờ người trên màn hình camera.

Anh ta nghĩ rằng có lẽ sau này mình sẽ phải về nhà đúng giờ để ăn tối.

Có người ở nhà chờ đợi, thật tốt.