Chương 29: Bắt cóc cẩu huyết, action

Thôi Kiều còn muốn nói cái gì đó nhưng Diệp Nguyên Trạch rất nghiêm túc nói: "Mình biết, yêu xa có thể rất khó tiếp nhận, nhưng vì sau này của chúng ta, có thể sẽ phải làm cậu tủi thân."

Thôi Kiều: "..." Người anh em, anh càng ngày càng lên hương đấy. Xem kịch bản này, lời thoại này, nếu không phải kiếp trước anh ngược đãi tôi, tôi nhất định sẽ dẫn anh vào giới giải trí, tỏa sáng.

Diệp Nguyên Trạch sợ Thôi Kiều không đồng ý, một mình vụиɠ ŧяộʍ rời đi, anh ta chắc chắn có thể tìm được Thôi Kiều, nhưng trước đó thì sao? Thôi Kiều một mình mang thai đứa nhỏ, thuê phòng, dọn dẹp phòng ốc, xung quanh còn không biết có người nào nguy hiểm hay không...

Anh ta không thể tưởng tượng được.

Diệp Nguyên Trạch ôm lấy Thôi Kiều: "Hứa với mình, ở nhà chờ mình trở về được không?"

Thôi Kiều chần chờ gật đầu.

Diệp Nguyên Trạch vui mừng ôm người lên: "Đi thôi, lần trước cậu nói muốn mua đồ tết, chúng ta cùng nhau đi mua."

"Nhưng năm mới cậu không về nhà sao?" Thôi Kiều hỏi.

Diệp Nguyên Trạch có chút áy náy: "Tết nhất định phải trở về, nhưng mình sẽ mau chóng trở lại. Thực xin lỗi, tết không thể ở bên cạnh cậu..."

Thôi Kiều lắc đầu: "Bình thường cậu đều ở bên mình, tết trở về bên cha mẹ cũng là chuyện nên làm."

Lúc hai người đi siêu thị, vô cùng thần kỳ lại gặp được Chu Thuận Bác ăn mặc đặc biệt khí phái, xuân quang tràn đầy mặt.

Thôi Kiều nhịn không được thầm chửi bới ở trong lòng, người này đặt GPS trên người bọn họ sao? Mỗi lần đều có thể định vị chính xác được hai người.

Thế nhưng không chịu nổi khí thế quá cường đại của Diệp Nguyên Trạch, Chu Thuận Bác lại chỉ có thể âm thầm chà xát đi theo một bên.

"A Trạch, nhìn thấy cái người bị bệnh thần kinh kia không?" Thôi Kiều tiến đến bên cạnh Diệp Nguyên Trạch, nhẹ giọng nói: "Chúng ta hình như thường xuyên gặp được anh ta."

Diệp Nguyên Trạch cho Chu Thuận Bác một cái ánh mắt đằng đằng sát khí, sau đó trả lời: "Có lẽ là trùng hợp đi."

Chu Thuận Bác cũng rất oan ức, hôm nay anh ta vây xem một đôi tình nhân nóng não chia tay ngay tại hiện trường, liền đi ra ngoài chuẩn bị tìm một tiệm mát xa thư giãn một chút, đồng thời cũng thả lỏng tâm tình một chút.

Trời biết, anh ta vừa rồi thả lỏng xong, xuân phong tràn đầy đi ra khỏi tiệm mát xa, liền gặp được hai người này, đương nhiên cũng tò mò, lại đi theo, kết quả đã bị trừng mắt.

Chu Thuận Bác dựa trên nguyên tắc không thể chọc vào, giữ lại mạng nhỏ tiếp tục xem kịch hay, đổi một con đường khác đi.

Không bao lâu sau, Diệp Nguyên Trạch và Thôi Kiều mua xong đồ, kết quả ra khỏi trung tâm thương mại đi không được mấy bước, trời nổi mưa to.

Lúc ra khỏi nhà không có dấu hiệu là trời sẽ mưa, vì vậy cả hai đều không mang theo ô.

Diệp Nguyên Trạch nhíu nhíu mày, nhìn cửa hàng xung quanh, kéo Thôi Kiều sang một bên không có gió: "Cậu ở đây chờ mình, mình đi mua một chiếc ô, sau đó gọi taxi tới. "

"Mình đi cùng cậu." Thôi Kiều nói.

"Đừng, bên ngoài trời mưa, sức khỏe của cậu không tốt, mưa dễ bị cảm. Cậu đứng ở đây trông đồ. Ngoan ngoãn chờ mình trở về, mình sẽ quay lại ngay." Hơn nữa trời mưa đường trơn trượt, cũng không an toàn.

Nói xong liền vọt vào trong mưa, giống như một người đàn ông bình thường vì muốn tốt cho vợ.

Trong vòng chưa đầy một phút, đột nhiên có một người đàn ông đến để hỏi đường.

"Cổng phía bắc của B đại ở đâu?"

Thôi Kiều nhìn ba chữ to "Tên bắt cóc" trên đầu đối phương. Hôm nay ra ngoài không nhìn lịch là lỗi của mình.

Nhưng cũng chỉ suy tư nửa giây, quyết định có nên để bị bắt cóc hay không, nếu chỉ có một mình cô, cô cũng cảm thấy không sao cả, nhưng trong bụng còn có một người, cô cũng không định lấy đứa nhỏ ra đùa giỡn.

"Anh đi theo hướng đó đi." Thôi Kiều nghiêm túc nói.

Tên bắt cóc sửng sốt một chút: "Hướng đó chính là cửa bắc sao?"

"Không phải, ý tôi là, phương hướng đó khá nhiều người, sau khi anh đi đến đó lại hỏi đường đi." Thôi Kiều nghiêm trang đưa ra đề nghị.

Sau đó kẻ bắt cóc cũng không có chuẩn bị rời đi, mà là nhìn Thôi Kiều, dường như đang suy tư làm sao có thể mang người đi với động tĩnh nhỏ nhất.

Vì vậy, tình cảnh rơi vào lúng túng.

Cũng may lúc này, Chu Thuận Bác lại xuất hiện, đúng vậy, anh ta lại xuất hiện, cầm một chiếc ô lớn màu đen, thành công phá vỡ lúng túng: "A, cô không mang theo ô sao? Hôm nay tôi lái xe đến, tôi có thể đưa hai người về không?"

Thôi Kiều nhìn người đàn ông vừa rồi, phản ứng đầu tiên chính là cho rằng Chu Thuận Bác cũng cảm giác được tình cảnh của cô không tốt, cho nên đến giải vây.

Vì thế gật gật đầu: "Vậy làm phiền anh."

Chu Thuận Bác có chút ngoài ý muốn vì Thôi Kiều đột nhiên đồng ý, anh ta mang theo niềm vui nhưng cũng không quên che ô cho Thôi Kiều, giúp cô xách đồ, sau đó mang theo Thôi Kiều cùng nhau đi về phía xe của mình.

Xe của Chu Thuận Bác dừng ở vị trí trong cùng. Bên cạnh đó là một chiếc xe tải lớn.

Ngay lúc Chu Thuận Bác mở cửa xe, đột nhiên lập tức có vài người đàn ông đi ra từ trong xe tải bên cạnh, thuần thục trực tiếp khiêng hai người đi...

Thôi Kiều thật sự không biết nói gì, cô tuyệt đối không ngờ, xe của bọn bắt cóc kia lại dừng ở bên cạnh xe Chu Thuận Bác.

Cái tên đồng đội trời đánh!

Mà động tác của mấy đại hán này cũng thật sự là liền mạch, nếu như không phải mình là người bị bắt cóc, cô thiếu chút nữa đã vỗ tay cho bộ phim hành động này.

Nghiêm túc mà nói, động tác này, đạo diễn có kén chọn đến đâu cũng không tìm ra lỗi được. Sau khi tất cả, đó là sự chuyên nghiệp.

Hai người bị trói chặt, nhưng không biết là có lòng tin bọn họ sẽ kêu không ra cái gì trong cơn mưa lớn này, hay là nghiệp vụ xuất hiện bug, cũng không có bịt miệng hai người lại.

"Chúng ta bị bắt cóc?" Chu Thuận Bác không thể tin được hỏi.

Khóe miệng Thôi Kiều co giật: "Đều là anh ban tặng đấy! Tôi tưởng anh nhìn ra người đàn ông kia là kẻ bắt cóc, cho nên đến giải vây..." Nào ngờ tên này không nói hai lời, đi lên chính là một đợt đánh giúp.

Chu Thuận Bác vô cùng không nói nên lời: "Anh ta cũng đâu có viết ba chữ kẻ bắt cóc lên mặt, làm sao tôi biết được? Ý của cô là họ chủ yếu đến bắt cóc cô sao?"

Thôi Kiều: "......" Thật xin lỗi, tôi quên mất chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy ba chữ to sáng chói kia.

"Cũng đúng, bộ dạng của cô không tệ, bắt cóc vẫn có giá trị." Chu Thuận Bác giãy dụa một chút, trói quá chặt: "Vậy bắt cóc tôi làm gì?"

"Đại khái là bởi vì trong mấy tráng hán kia có người nào đó cảm thấy dung mạo của anh rất hợp khẩu vị? Cho nên mới nhân tiện đóng gói mang đi?" Thôi Kiều chửi bới.

"Cô... Thật khác với tưởng tượng của tôi." Chu Thuận Bác nói.

Thấy Thôi Kiều không nói lời nào, lại chửi bới: "Bọn họ vừa rồi vì sao cũng không uy hϊếp tôi một chút nhỉ, bắt thêm một người sẽ nhiều hơn một phần nguy hiểm mà! Tốt xấu gì cũng phải nghe tôi nói hai câu chứ?"

Cái tên này lải nhải không ngừng, Thôi Kiều thật sự là nhịn không được trào phúng: "Có lẽ là bọn họ cảm thấy việc bắt cóc là thiêng liêng, không muốn phát sinh tư tình với anh?"

"... Tôi không nói gì nữa." Chu Thuận Bác cảm thấy nếu mình còn nói thêm gì nữa, có thể đối phương sẽ dùng phương thức càng thêm đáng sợ tiếp tục nói anh ta.

Trong lòng Thôi Kiều kỳ thật đã suy tư là ai làm, vô duyên vô cớ không có khả năng mạo hiểm lớn như vậy mà bắt cóc mình.

Khả năng duy nhất là acc chính của cặn bã nam.

Hiện tại cô đang mang thai đứa nhỏ, diễn xuất của cặn bã nam tuyệt đối không tốt đến mức có thể lừa gạt cô, cho nên cặn bã nam mỗi ngày đều giống như sống trong mật đường, đây tuyệt đối là sự thật.

Nói cách khác, cặn bã nam sẽ không bắt cóc cô.

Như vậy cũng chỉ còn lại người nhà của cặn bã nam bên kia.

Dù sao người phụ nữ đeo danh hiệu mẹ Diệp Nguyên Trạch kia, cũng không phải là mẹ ruột.

Khúc mắc trong hào môn này, không gian phát huy cũng quá lớn rồi.