Chương 3: Không phải chỉ là hận phụ nữ thôi sao?

Sau khi Thôi Kiều gặp Viên Dã Tắc, đại khái hiểu được vì sao kiếp trước mình lại bị ngược đãi thảm như vậy.

Một người đàn ông như vậy, quả thực hẳn là rất khó kháng cự. Hơn nữa còn lãnh tâm lãnh phế.

Chị Hồng ném một chai rượu thuốc cho Thôi Kiều: "Không phải cô nói cô đã chuẩn bị xong rồi sao?"

Thôi Kiều cũng không rõ mục đích chị Hồng tỷ tới nơi này nằm vùng là gì, nhưng cũng biết, nếu mình xảy ra chuyện gì, chị Hồng chắc chắn sẽ không giúp mình.

Thế nhưng, một ít chuyện nhỏ, đối phương hẳn là sẽ không quá khó xử chính mình.

"Tôi có chứng sợ nam rất nhẹ." Thôi Kiều nói thật.

Chị Hồng sửng sốt một chút, sau đó không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói một câu: "Chính cô tự lo liệu đi. Bây giờ quay về trước đã. Về phía tổng giám đốc, tôi sẽ nói chuyện."

Quay về? Quay về đâu?

Thôi Kiều nhịn không được thầm hỏi hệ thống: "Ta không phải là gái mại da^ʍ ở nơi này sao? Chẳng lẽ thực tế là tự do?"

Sau đó liền nhìn thấy phía cửa phòng riêng xuất hiện một mũi tên đỏ như máu, phía trên còn đánh dấu mấy chữ to: [Đường trở về trường học]

Đối với vấn đề hệ thống luôn thích dùng chữ đỏ như máu, Thôi Kiều thật sự nhịn không được chửi bới: "Chúng ta có thể đổi một màu sắc khác không? Nếu hơn nửa đêm có nhiệm vụ, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy chữ viết đỏ như máu, trái tim tôi thực sự có chút chịu không nổi."

Chữ viết ngay lập tức chuyển sang màu xanh lá cây.

Thôi Kiều dọc theo mũi tên đi ra khỏi câu lạc bộ, ngồi lên xe buýt, mới phát hiện, mục đích là B đại.

Kiếp trước chẳng lẽ mình là sinh viên B đại sao?

Nhưng mà , nếu là sinh viên B đại, vì sao lại lưu lạc đến mức cần bán thân thể?

"Hệ thống, có thể tóm tắt chút chuyện trọng điểm cho tôi được không?" Thôi Kiều cảm thấy mình hoàn toàn không biết gì về thế giới, điều này làm cho Thôi Kiều làm diễn viên có chút khó xử, dù sao trước kia khi diễn xuất, đều là ngay từ đầu đã nhận được toàn bộ kịch bản.

[Sau này sẽ làm nhiệm vụ rồi ban thưởng cho cô.] Một dòng chữ xuất hiện trên màn hình điện thoại di động.

Thôi Kiều cũng chỉ có thể bỏ qua.

Cũng may, hệ thống vẫn rất đáng tin cậy, dọc theo mũi tên, một đường đi tới ký túc xá.

Mở cửa ra, liền nhìn thấy một cô gái trên đầu ghi [Bạn cùng phòng: Dư Diêu, biệt danh: Diêu Tử].

Dư Diêu cũng nhìn qua, lúc nhìn thấy khuôn mặt sưng húp của Thôi Kiều, trong mắt hiện lên vui sướиɠ khi người gặp họa, nhưng cũng may cũng không nói gì, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Thôi Kiều luôn luôn có duyên rất tốt với phụ nữ, đại khái là bởi vì cô có chứng sợ nam, cho nên khi đối đãi với con gái, tương đối ôn nhu và kiên nhẫn. Cho nên đây là lần đầu tiên gặp được một cô gái trần trụi chế giễu như vậy.

Không rõ ràng quan hệ với bạn cùng phòng này rốt cuộc như thế nào, hơn nữa hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, vừa mệt vừa buồn ngủ, Thôi Kiều rửa mặt, nằm trên giường cũng không nói gì nữa.

Ký túc xá hẳn là có bốn người, vẫn còn có hai người chưa trở về.

Thôi Kiều nhắm mắt lại, bắt đầu suy tư chuyện nhiệm vụ của mình.

Cái tên Viên Dã Tắc này, nhìn qua thật sự là không dễ công lược nha.

Càng quan trọng hơn là, nếu như ở trong mắt anh ta, mình chỉ là một cô gái bị bán bên ngoài, cái thân phận này, như thế nào cũng không có khả năng ngược được đối phương.

Cho nên, số tiền chị Hồng nói mình nợ, mình nhất định phải nhanh chóng trả lại, thoát khỏi thân phận này.

Cô vốn tưởng rằng mình không có thân nhân là người tự do, nhưng hiện tại xem ra, cũng không hẳn, tình huống cũng tốt hơn nhiều. Mình hẳn là nợ một số tiền, sau đó bị buộc phải tiến vào câu lạc bộ kia. Mà đối phương hẳn là nắm giữ nhược điểm gì đó, nên cô cũng không dám chạy trốn. Thôi Kiều suy đoán có thể là ảnh khỏa thân hay vân vân gì đó.

Thôi Kiều lấy điện thoại di động ra, cũng may, điện thoại di động không có mật mã, Thôi Kiều mở wechat, QQ, đều sạch sẽ, ngoại trừ thêm mấy nhóm lớp, nhóm lớp các cấp ra, cái gì cũng không có. Không thể tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích gì.

Lúc mở Weibo, Thôi Kiều có chút kinh ngạc.

Sau đó bắt đầu lướt về phía trước, tâm tình Thôi Kiều rất phức tạp!

Weibo của cô có tên là "Năm tháng thúc giục người kiều diễm"

Tổng cộng đăng 22 bài, đều là truyện tranh.

Đó là một câu chuyện về một cô gái lớn lên mồ côi và một người đàn ông cao phú soái.

Thôi Kiều chớp chớp mắt, kiếp trước cô thật đúng là... Manh (ngốc) manh (trắng) đát (ngọt), vậy mà có thể vẽ ra loại truyện tranh Mary Sue này.

Nhưng mà, đăng nhiều như vậy, lại không có người nhìn, thậm chí còn có người cười chủ blog si tâm vọng tưởng, cao phú soái đều có bạch phú mỹ, ai sẽ thích một thổ phì viên (quê mùa mập mạp) tính cách không tốt, bộ dạng không ra gì?

Chỉ là, điều này ngược lại cho Thôi Kiều một gợi ý.

Cô cũng biết vẽ truyện tranh, kiếp trước bởi vì muốn đóng vai một họa sĩ, cô đặc biệt đi học qua, nhưng cô không biết vẽ chuyện tình yêu, đại khái là bởi vì bản thân cô không có tế bào tình yêu.

Kiếp trước, weibo của cô thường xuyên cập nhật một chút truyện tranh thiếu nhi. Nhiều nhà xuất bản đã liên lạc với cô. Chỉ có điều đều bị cô từ chối.

Lúc này đây, cũng có thể đi theo con đường này nha.

Bởi vì nhất thời cũng không có cảm hứng gì, dứt khoát trực tiếp chuyển truyện tranh cổ tích mình vẽ trước kia đến.

Bởi vì đã vẽ qua một lần, rất nhanh liền vẽ xong chương đầu tiên.

Chương đầu tiên vẽ về một công chúa nhỏ trong truyện cổ tích trong khi đuổi theo con sóc vô tình rơi xuống giếng cổ, sau đó xuyên qua thời hiện đại.

Thôi Kiều cập nhật bài viết lên Weibo, sau đó lần lượt xóa bài đăng weibo trước đó. Nhìn phong cách ngốc bạch ngọt này, cảm giác xấu hổ có chút nặng nề.

Xong xuôi mới buông điện thoại xuống, bắt đầu ngủ.

Ngày hôm sau khi thức dậy, liền phát hiện ba người khác trong phòng ngủ đều ở đây.

Thôi Kiều cũng không cần cố nhớ bọn họ tên gì, dù sao trên đầu đều mang theo tên mình, đến lúc đó nhìn rồi gọi là tốt rồi.

Lúc này Thôi Kiều mới phát hiện, thì ra, khoa mà mình học chính là tài chính.

Ừm, kiếp trước cô thật sự là một học bá nha! Vậy mà có thể thi vào tài chính B đại.

Chỉ là, hiện tại vấn đề đã đến, cô ở thời hiện tại chính là một học tra, một tên học tra, phải làm sao sống sót ở B đại học bá bay đầy trời đây?

Thôi Kiều theo mũi tên của hệ thống tìm được phòng học, vừa lên lớp, Thôi Kiều thiếu chút nữa khóc, hoàn toàn nghe không hiểu giảng viên đang nói cái gì.

Sau đó hết lần này tới lần khác, còn nghe được giảng viên nói: "Ngày hôm qua tôi đã giao bài tập, mọi người hẳn là đều đã hoàn thành rồi nhỏ? Vậy thì tiếp theo tôi sẽ gọi một người bất kỳ đứng lên nói đáp án của mình."

Bài tập về nhà??

Sau bốn năm tốt nghiệp, Thôi Kiều dần cảm nhận được nỗi sợ bị chi phối bởi bài tập về nhà.

"Bạn nữ buộc tóc đuôi ngựa ngồi ở hàng cuối cùng kia, em đứng lên nói một chút."

Thôi Kiều: "......" Yên lặng thả đuôi ngựa vốn đã buộc tốt xuống.

Giảng viên: "..."

Bạn học xung quanh: "..." Tại hạ chịu thua.

Đúng lúc này, cửa sau đột nhiên có một nam sinh đi vào, đeo kính, cúi đầu.

"Vậy bạn nam vừa mới vào kia nói một chút xem."

Thôi Kiều trốn thoát lúc này trợn mắt há hốc mồm nhìn nam sinh vừa mới đi vào.

Đương nhiên không phải vì đối phương đến trễ, đại học trễ nửa giờ cũng không thể tính là trễ, mà là bởi vì trên đỉnh đầu đối phương có ba chữ lớn [Nhân vật mục tiêu: Diệp Nguyên Trạch (Viên Dã Tắc). Chỉ số ngược tâm: 0, Chỉ số tình yêu: 0]

Nếu không phải vì có dấu ngoặc đơn kia, chính là đánh chết Viên Dã Tắc, Thôi Kiều cũng sẽ không liên hệ được hai người này với nhau.

Một người vừa nhìn chính là người của xã hội thượng lưu, ăn mặc cầu kỳ, khí thế cường đại.

Một cái liếc mắt nhìn qua, cũng không muốn nhìn lần thứ hai, chính là một nam sinh viên khoa khoa học kỹ thuật bình thường.

Nhưng mà, đây lại là cùng một người?!

[Nhiệm vụ: Quen biết Diệp Nguyên Trạch. Phần thưởng nhiệm vụ: Mở khóa 20% thân thế của Viên Dã Tắc]

Thôi Kiều nhìn đối phương ngồi xuống, sau đó đứng lên, nói một đống lời hoàn toàn nghe không hiểu, sau đó ngồi xuống trong ánh mắt hài lòng của giảng viên.

Lúc tan học, Thôi Kiều cũng không trực tiếp đi tìm Diệp Nguyên Trạch, nếu đối phương và nhân vật nguy hiểm Viên Dã Tắc kia là một người, như vậy, mình cũng không thể đối đãi đối với đối phương như sinh viên đại học bình thường. Hành động tùy tiện sẽ chỉ làm cho tình hình của mình càng thêm phiền phức.

Thôi Kiều quan sát đối phương trong chốc lát, phát hiện tuy rằng đối phương đúng là nhìn như hai người khác nhau so với Viên Dã Tắc nhìn thấy đêm qua, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ phát hiện, động tác nhỏ của hai người trên cơ bản giống nhau như đúc.

Hơn nữa, Diệp Nguyên Trạch trên cơ bản không quen biết một ai, một mình ngồi ở vị trí đọc sách.

Sau khi nhận được tin tức này, Thôi Kiều cũng không nóng nảy, bắt đầu nghe giảng viên giảng bài, mặc dù một câu cũng nghe không hiểu.

Buổi trưa tan học, Thôi Kiều nhanh chóng thu thập xong sách vở, sau đó đi ngang qua vị trí của Diệp Nguyên Trạch, không cẩn thận giẫm lên dây giày của mình, cúi đầu xem một chút, giống như lúc này mới phát hiện dây giày của mình bị lỏng, đặt quyển sách vốn đang ôm lên trên bàn bên cạnh, sau đó tiếp tục cúi đầu cột dây giày.

Từ đầu đến cuối, không có liếc mắt nhìn Diệp Nguyên Trạch một cái, sau khi cột dây giày xong, Thôi Kiều cầm lấy sách rời đi.

Lúc đi tới ký túc xá, nhìn quyển sách đặt ở dưới cùng, là quyển lấy được từ chỗ Diệp Nguyên Trạch vừa rồi.

Mở ra liền phát hiện, bên trong sạch sẽ, một chút ghi chép cũng không có.

Thôi Kiều đặt sách lên bàn của mình. Sau đó mới đi ăn trưa.

Ăn cơm trưa trở về, lúc này Thôi Kiều mới mở QQ, gửi một tin nhắn trong nhóm lớp: [Sáng nay sau khi tan học tiết 3, 4, không cẩn thận cầm thêm một quyển "Kinh tế phương Tây (phần vĩ mô)" trên đó cũng không ghi tên, không biết là của bạn học nào, nếu có bạn học nài isáng nay bị mất quyển sách này, xin vui lòng liên hệ với mình.]

Thôi Kiều vốn tưởng rằng phải đợi thêm một thời gian, kết quả thật không ngờ, chỉ một lát sau, đã có người nhắn tin cho mình: [Xin chào, mình là chủ nhân của quyển sách mà cậu lấy nhầm.]

Thôi Kiều nhìn chú thích của đối phương trong nhóm, là "Kim Nhất Diệp Nguyên Trạch"

[Hiện tại mình đang ở trong phòng ngủ, không tiện xuống, có thể mang đến cho cậu lúc ăn cơm tối không?] Thôi Kiều trả lời.

[Có thể.] Đối phương rất nhanh đã trả lời: "Mình tên là Diệp Nguyên Trạch, số điện thoại là 135XXX7586, lúc nào cậu rảnh, gọi điện thoại cho mình là được.]

[Được.]

Đúng lúc này, Thôi Kiều liền nhìn thấy màn hình điện thoại di động đã đen, phía trên xuất hiện chữ màu xanh lá cây: [Nhiệm vụ hoàn thành. Phần thưởng:

Nhân vật: Viên Dã Tắc (Diệp Nguyên Trạch)

Cha: Viên Thời Khang (Chủ tịch tập đoàn Thời Khang)

Mẹ: Không rõ

Lưu ý: Ghét phụ nữ, nhân cách phản xã hội nhẹ]

Hai mươi phần trăm này thật đúng là... Thôi Kiều có chút không biết nói gì, nhưng vẫn lên mạng điều tra Viên Thời Khang là ai, thế giới này có rất nhiều khác biệt với thế giới của cô.

Sau đó cực kỳ kinh ngạc, doanh nghiệp Thời Khang của Viên Thời Khang làm kinh doanh truyền thông, chính xác mà nói là độc quyền toàn bộ ngành công nghiệp truyền thông.

Nhưng mà, vấn đề là, Thôi Kiều cũng tìm được Viên Dã Tắc trên Baidu, cột mẹ lại ghi là Diệp Quyên, cũng chính là vợ hiện tại của Viên Thời Khang.

Mà những thứ khác, đều là thông tin không có ích.

Thôi Kiều theo bản năng cảm thấy, Viên Dã Tắc hận phụ nữ tám chín phần mười có liên quan đến vấn đề của người mẹ này.

Kiếp trước mình bị ngược đãi đến thề không cần tình yêu, cũng không phải là không có đạo lý, yêu cặn bã nam không đáng sợ, đáng sợ chính là yêu một cặn bã nam hận phụ nữ.

Mà kiếp này, Thôi Kiều hoàn toàn không sợ, Viên Dã Tắc hận phụ nữ sao? Mình còn có chứng sợ nam giai đoạn cuối đây. Ai sợ ai chứ?