Chương 5: Chờ mong cái đầu anh

Hai người ăn cơm và trao đổi WeChat.

Lúc ra khỏi căng tin, Diệp Nguyên Trạch liền nói: "Nếu như có vấn đề gì không hiểu có thể hỏi mình qua WeChat."

"Mình có cảm giác sau này cậu sẽ hối hận bởi vì những lời này." Thôi Kiều cười khẽ nói, giống như quan hệ của hai người bởi vì cùng nhau ăn một bữa cơm mà thân cận hơn rất nhiều.

Sau khi hai người tách ra, Thôi Kiều trở lại ký túc xá, bắt đầu vẽ một chương, tối nay có chuyện, sợ không có thời gian vẽ, không có thời gian cập nhật.

Buổi tối, quả nhiên nhận được điện thoại của chị Hồng, yêu cầu đến câu lạc bộ, nói là có người đặc biệt gọi nàng.

Thôi Kiều có dự cảm vô cùng mãnh liệt, người này chính là Viên Dã Tắc.

Sau khi đến nơi, cô được chị Hồng kéo vào phòng: "Hình như anh ta biết cô là sinh viên đại học, không cho em thay quần áo của câu lạc bộ. Cô chỉ cần chịu trách nhiệm đổ rượu linh tinh thôi, nếu như anh ta muốn cô làm chuyện gì khác, cô liền... liền... liền nôn đi..."

Thôi Kiều vẫn là rất cảm kích đối với những lời nói này của chị Hồng, gật gật đầu: "Yên tâm đi, tôi hiểu."

Hơn nữa, trình độ hận phụ nữ của đối phương có thể còn nghiêm trọng hơn so với chứng ghét nam của mình, cho nên, thành thật mà nói, muốn phát sinh chút gì đó vẫn là có chút khó khăn.

Vừa vào phòng riêng, liền nhìn thấy Viên Dã Tắc đang một mình uống rượu.

Âu phục giày da, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng nam sinh viên thuần khiết lúc cùng nhau ăn cơm tối.

Thôi Kiều gần như là trong nháy mắt đã tìm lại được thiết lập nữ sinh viên sa chân của mình, sau đó nhát gan như cáy mà tiến lên, cúi đầu, tay run rẩy đi lấy bình rượu.

"Biết cô phải làm gì không?" Lúc này, đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng, ngữ khí mang theo châm chọc.

Thôi Kiều thầm chửi bới trong lòng, cố gắng ngược anh, tìm lại tình yêu.

Nhưng trên mặt nước mắt lại rơi xuống, run rẩy trả lời: "Biết."

"Cô khóc cái gì? Một người phụ nữ như cô, không phải có thể làm bất cứ điều gì vì tiền sao?"

Thôi Kiều nghe giọng điệu này, theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, trong lòng điên cuồng hô: "Hệ thống, ủy thác."

Ngay sau đó, đầu của cô đã được đặt trên bàn trà, cũng may đau đớn cơ thể đã được ủy thác bởi hệ thống, nên không cảm thấy đau đớn.

Nhưng Thôi Kiều vẫn cảm thấy khó chịu như trước! Mặc cho ai bị người ta ấn đầu lên bàn trà như vậy cũng đều cảm thấy khó chịu. Cái này hoàn toàn không liên quan gì đến việc có đau đớn về thể chất hay không.

"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Thôi Kiều phun ra máu trong miệng, vừa rồi không cẩn thận cắn nát thành trong khoang miệng.

"Cô thật sự rất đặc biệt." Người đàn ông hỏi một đằng, trả lời một nẻo, giọng nói mang theo trào phúng, những lời này tựa như rắn độc thuận theo lỗ tai bơi đến vị trí trái tim, làm cho người ta không rét mà run.

Mẹ nó, đồ thiểu năng trí tuệ!

Tuy rằng Thôi Kiều thầm mắng tên này ở trong lòng, hận không thể lấy đầu người này xuống làm bóng đá, nhưng cũng biết thiết lập tiểu bạch hoa yếu đuối của mình không thể sụp đổ, vì thế nước mắt lạch cạch rơi xuống đất, ánh mắt mang theo quật cường, gắt gao cắn chặt môi mình, giống như bị làm nhục thật lớn, một câu cũng không chịu nói.

Trong yếu ớt mang theo kiên cường, nhất là phối hợp với con ngươi trong suốt thấy đáy kia, làm cho người ta thật sự là không đành lòng xuống tay.

Thôi Kiều từng đóng một vai như vậy, cho nên, cũng coi như là dễ như trở bàn tay.

Thôi Kiều quả nhiên không đoán sai, Viên Dã Tắc nhìn thấy Thôi Kiều như vậy, nhíu nhíu mày, tâm tình càng thêm không tốt, sự tình luôn phát triển theo hướng ngược lại mà anh ta dự đoán, anh ta tự nhiên sẽ không có tâm trạng tốt.

Tiếp theo Thôi Kiều cũng cảm giác được tay người vốn đang ấn mình buông lỏng.

"Đây là tiền boa của cô." Để lại tiền rồi vội vã rời đi.

Thôi Kiều nhìn tiền trên bàn trà, tức giận đến sắp nổ tung!

Sau này nếu cô không ngược chết tên này, cô sẽ vết ngược hai chữ Thôi Kiều!

Lúc chị Hồng tiến vào, liền nhìn thấy bộ dáng chật vật của Thôi Kiều, đặc biệt là nhìn thấy Thôi Kiều hộc máu, cho rằng Thôi Kiều bị đánh đến nội tạng xảy ra vấn đề, hoảng sợ, muốn đưa Thôi Kiều đi khám bác sĩ.

Thôi Kiều đưa toàn bộ tiền cho chị Hồng, cũng không có giải thích, cô chỉ là không cẩn thận cắn rách da miệng thôi.

Bởi vì Viên Dã Tắc để lại không ít tiền, cho nên dưới sự giúp đỡ của chị Hồng, Thôi Kiều rời khỏi câu lạc bộ sớm.

Sau khi rời đi, Thôi Kiều tức giận!

Cô lớn như vậy, chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy, cho dù là vừa mới gia nhập làng giải trí, hay là sau này thành danh, cô vẫn sống vô cùng thuận lợi.

Thôi Kiều tức giận đến mức nổi khùng đi bộ hơn ba tiếng đồng hồ, vốn cần phải ngồi xe trở về trường học, Thôi Kiều cứ thế một mình nổi khùng đến ba tiếng đồng hồ, đi bộ trở lại trường học. Toàn bộ hành trình hệ thống ngoan ngoãn chỉ đường bằng mũi tên màu xanh lá cây.

Trở lại ký túc xá, mới phát hiện toàn thân vừa chua vừa đau, nhưng hiệu quả rất tốt, quả nhiên không tức giận như trước nữa.

Thôi Kiều tắm rửa đi ra, chợt nghe một người bạn cùng phòng nói: "Kiều Kiều, ngày mai là sinh nhật Diêu Tử, bọn mình định cùng nhau tụ tập ăn cơm, cậu có muốn đi cùng bọn mình hay không?"

Em gái nói chuyện chớp chớp đôi mắt to, làn da trắng nõn, trên đầu có dòng chữ màu trắng: [Em gái cute: Trần Linh Linh là bánh bao không thể trách chó đi theo]

Câu nói sau là lần đầu tiên cô gặp, không hiểu lắm, sau khi tìm kiếm trên mạng mới biết "Bánh bao" có nghĩa là những nhân vật làm người rất ẩn nhẫn, chịu rất nhiều thiệt thòi, bị đối xử không công bằng, làm người ai oán bất hạnh, tức giận không tranh giành.

Hai ngày nay Thôi Kiều cũng chú ý tới, hai nữ sinh khác trong ký túc xá thích bảo Linh Linh này mang đồ ăn, hỗ trợ lấy nước nóng...

Linh Linh hỏi Thôi Kiều có muốn cùng nhau chúc mừng sinh nhật Diêu Tử, tụ tập ăn uống hay không, Thôi Kiều lập tức nhìn thấy sắc mặt Diêu Tử và một nữ sinh khác lập tức đen sì, đây rõ ràng là không hoan nghênh Thôi Kiều, xem ra Linh Linh còn chưa thương lượng với hai người kia.

Thôi Kiều mỉm cười: "Có thể chứ."

Linh Linh nghe vậy, có vẻ đặc biệt cao hứng.

Không thể không nói, đây thật sự là một cô gái rất tốt bụng rất rực rỡ.

Thôi Kiều quả thực không cách nào kháng cự đối với loại nữ sinh mềm mại thiện lương này.

Mặc dù trong khi tra từ bánh bao nữ, phát hiện ra rằng hầu hết mọi người trên internet đều mắng loại con gái này, nói rằng họ quá yếu đuối, xứng đáng bị bắt nạt.

Nhưng Thôi Kiều cảm thấy những người này rất kỳ quái, không đi mắng những người được một tấc tiến một thước chiếm tiện nghi của người khác thì thôi, ngược lại lại đến mắng những cô gái đáy lòng mềm mại không biết từ chối?

Loại nữ sinh như này, sẽ không chiếm tiện nghi của người khác, sẽ không cắm dao sau lưng, nhìn thế nào cũng cảm thấy, trên người đối phương tản ra năng lượng tích cực rất đáng yêu.

Nhất là hôm nay bị tên cặn bã nam Viên Dã Tắc kia chọc tức, hai mắt cần phải nhìn nhiều mấy em gái mềm mại thiện lương ôn hòa này, điều chỉnh tâm tình một chút.

Nghĩ đến Viên Dã Tắc, Thôi Kiều đột nhiên nhớ tới, mình có nên đi xem vòng tròn bạn bè của người này không, xem xem có thể tìm hiểu thêm gì không.

Mở vòng tròn bạn bè của Diệp Nguyên Trạch ra, phát hiện đối phương chỉ đăng hai bài trong vòng bạn bè, một bài là từ một năm trước, đăng chúc mừng năm mới.

Một bài là đăng ngày hôm nay, ghi là "Bắt đầu chờ mong."

Thôi Kiều nhếch khóe môi, loại người một năm rưỡi không đăng một bài trong vòng bạn bè này, đột nhiên liền gửi bốn chữ như vậy, xem ra, hôm nay vẫn khá có ý nghĩa đối với anh ta nha? Ha ha...

Sự chờ mong này, Thôi Kiều đột nhiên cảm thấy, đối phương chính là đăng cho mình xem.

Không có cách nào, cô diễn quá nhiều phim tình cảm, có văn nghệ, có ngược tâm, có Mary Sue, có ngốc bạch ngột, đã có thể dễ dàng phân biệt động tác.

Viên Dã Tác hẳn là muốn cô yêu sinh viên đại học tên Diệp Nguyên Trạch này?

Trong lần tiếp xúc hôm nay của Diệp Nguyên Trạch với cô, cô liền phát hiện, người này cố tình trêu chọc cô, đáng tiếc là, diễn xuất như vậy trong mắt Thôi Kiều chính là một chuyện cười.

Cái loại "chờ mong" của Viên Dã Tắc chính là chờ mong con mồi tiến vào cạm bẫy, là chờ mong đứng ngoài quan sát con mồi khổ sở giãy dụa đau khổ phải không?

Ngay khi Thôi Kiều phân tích tâm thái của Viên Dã Tắc thì đột nhiên chợt nghe thấy Dư Diêu phía dưới nổi giận.