Chương 57.1: Bị ép ở chung (canh một)

Viên Dã Tắc nhanh chóng đuổi kịp Thôi Kiều đang ôm đứa nhỏ.

"Có mệt không? Có muốn tôi ôm em bé hộ không?" Viên Dã Tắc nói.

Em bé được sinh ra lâu như vậy rồi, mà anh ta vẫn không có cơ hội ôm bé.

"..." Thôi Kiều không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước, giống như không nghe thấy.

Hết lần này tới lần khác, trời lại bắt đầu mưa.

Đừng nói Thôi Kiều, Viên Dã Tắc cũng không mang theo ô.

Thấy Thôi Kiều vẫn không chịu nói chuyện, thất hồn lạc phách đi về phía trước.

Viên Dã Tắc vội vàng đến quan bên cạnh mua một cái ô.

Đuổi theo, che ô cho Thôi Kiều và Soái Soái.

Thôi Kiều vẫn không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước, giống như không có gì có thể lọt vào mắt cô, thế giới của cô là một mảnh u ám.

Mưa càng lúc càng lớn, một chiếc ô hoàn toàn che tốt cho Thôi Kiều và đứa nhỏ, còn Viên Dã Tắc gần như nửa người đều bị mưa.

Thôi Kiều: "..." Thật là một hình ảnh cảm động!

Đáng tiếc, đầu óc không tốt thì thôi, còn luôn coi người khác là kẻ ngốc.

Trong lòng Viên Dã Tắc thực ra đang hối hận muốn chết, nhưng mũi tên ra khroi cung không có đường quay đầu, chỉ có thể từng bước đi xuống, anh ta còn thầm an ủi mình ở trong lòng, đây là chuyện bình thường. Chẳng mấy chốc sẽ qua thôi. Về sau mình sẽ đối xử tốt với Kiều Kiều gấp bội.

Soái Soái ghé vào trên vai mẹ, nhìn trái nhìn phải, sau khi mưa, vui mừng kêu nha nha nha.

Thôi Kiều đi một lúc, đột nhiên ngừng lại, ánh mắt đặt ở một cửa hàng bên cạnh.

Viên Dã Tắc quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, đây là cửa tiệm sườn mà anh ta nói là mình mới được nhận lương và mời Thôi Kiều đi ăn khi đó.

Thôi Kiều lúc ấy bởi vì mang thai nôn mửa không ăn được, còn đóng gói mang về.

Lúc đó Kiều Kiều, rất đáng yêu, rất yếu ớt, làm cái gì cũng không thể rời khỏi anh ta.

Mà Kiều Kiều bây giờ, đã bị buộc phải đối mặt với tất cả.

Cô bị buộc phải đối mặt với việc sinh con khi chưa lập gia đình, đối mặt với tất cả các loại tin đồn...

Rõ ràng, rõ ràng anh ta muốn làm cho cô hạnh phúc, muốn bảo vệ cô, nhưng vì sao sự tình lại đi tới một bước này...

Viên Dã Tắc đội mưa, nhìn ánh mắt khó chịu của Thôi Kiều bên cạnh, trong lòng cũng khó chịu.

"Muốn ăn sườn không?" Giọng nói Thôi Kiều có chút khàn khàn, nhẹ giọng hỏi, giống như chỉ cần anh ta nói chuyện lớn một chút cũng sẽ dọa Thôi Kiều.

Lúc này, Thôi Kiều cuối cùng cũng có phản ứng, quay đầu, gắt gao nhìn Viên Dã Tắc, gằn từng chữ nói: "Vì sao anh không chết đi? Sao anh không chết! Nếu như không phải anh, tôi làm sao có thể rơi vào kết cục hiện tại, có sách không thể đọc, có người yêu lại không thể ở cùng một chỗ!"

Viên Dã Tắc giống như thoáng cái bị sét đánh trúng, đứng im tại chỗ, dường như có người muốn rút linh hồn của anh ta ra khỏi thân thể hắn.

Anh ta biết Kiều Kiều chán ghét mình, nhưng bởi vì lần đó Kiều Kiều cho anh ta uống thuốc ngủ, còn bởi vì về sau Kiều Kiều nhiều nhất chỉ là không nhìn hắn, chứ không hề có nói lời ác độc gì với anh ta, làm cho anh ta cho rằng quan hệ của hai người đã hòa hoãn.

Tuy nhiên, không phải như vậy.

Ánh mắt Viên Dã Tắc đã đỏ lên, trong cổ họng anh ta giống như có thứ gì đó chặn lại, một câu cũng không nói nên lời.

Lúc này, Thôi Kiều cởϊ áσ khoác ra, quấn đứa nhỏ rời đi.

Viên Dã Tắc đứng im tại chỗ, nhìn Thôi Kiều đội mưa, anh ta vẫn cầm ô nghiêng ngiêng sang bên cạnh, nhưng nơi đó đã không còn ai.

Viên Dã Tắc ba bước gộp làm hai bước, đuổi theo, nhét ô cho Thôi Kiều, tự mình chạy trong mưa.

"Tại sao anh không chết? Tại sao anh không chết đi..."

Lúc Thôi Kiều nói những lời này, hận thù trong mắt, còn có đau khổ làm cho người ta kinh hãi.

Anh ta không muốn quản cái gì nữa, cũng không muốn nghĩ gì, trong đầu chỉ có những lời này không ngừng lướt qua này...

...

Thôi Kiều cầm ô, một tay ôm Soái Soái, Soái Soái càng ngày càng nặng, trước kia một tay ôm dễ dàng, hiện tại một tay giơ cao còn muốn sắp gãy.

"Soái Soái, con lại hố cha ruột ngươi một phát..." Chính là bởi vì Soái Soái quá nặng, cô ôm đau tay, cho nên diễn không nổi nữa, dứt khoát đem tức giận đuổi đi.

Sau khi về đến nhà ăn cơm tối, Thôi Kiều ngồi trên sô pha, bắt đầu dạy Soái Soái nói chuyện.

Lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là một cuộc gọi xa lạ, Thôi Kiều nhận máy, chợt nghe thấy một thanh âm xa lạ bên kia: "Là chị dâu sao?"

"Không phải." Thôi Kiều lưu loát cúp điện thoại.

Nào, đánh cuộc, trong vòng ba phút, sẽ lại gọi tới, nói là Viên thiếu uống say không ngừng gọi tên cô linh tinh.

Điện thoại lại vang lên.

Thôi Kiều lại một lần nữa nhận điện thoại: "Chị dâu, trước tiên đừng cúp điện thoại. Em là Nhϊếp Khánh Bình, Viên thiếu uống say, vẫn luôn gọi tên chị..."

Thôi Kiều tỏ vẻ tôi nhớ rõ cái tên này, lúc trước vào lần đầu tiên gặp mặt Viên Dã Tắc, trong đám công tử ca kia không phải cũng có người này sao.

Thì ra mấy người đều đang online, không có logout nha.

"Xin lỗi tôi không biết Viên thiếu hay gì đó, có thể anh đã gọi nhầm rồi." Thôi Kiều cúp điện thoại rồi kéo số điện thoại vào danh sách đen.

Thật tuyệt vời. Anh ta uống say gọi tên cô thì cô nên đi đón anh ta sao? Là mang theo đứa con trai còn chưa đủ tuổi của anh ta, hay là để con trai còn chưa trăng tròn một mình ở nhà?

Chính xác thì những thủ đoạn này của anh ta học được ở đâu vậy?

Không, có thể đến chỗ cô, cô sẽ bao giáo bao hội (1) nha.

(1) Có nghĩa là dạy cho đến khi học được. Cần có một khoảng thời gian thực hành nhất định để học và thành thạo bất kỳ điều mới hoặc kỹ năng mới nào, trong quá trình này với sự hướng dẫn và chỉ dẫn của một bậc thầy, việc học sẽ dễ dàng hơn nhiều so với những người khác và sẽ dễ dàng thành thạo các kỹ năng hữu ích hơn.

Về sau, nói đến chuyện ngày hôm nay, nếu như hai người đổi chỗ.

Nếu như Thôi Kiều là Viên Dã Tắc, cô tuyệt đối sẽ không đưa ô cho đối phương, tự mình chạy đi, có lẽ còn có thể vừa khóc vừa chạy đi...

Cô tuyệt đối sẽ đau khổ mà giãy dụa nói: "Làm sao mà em lại không muốn đi chết đi cơ chứ, từ lúc em sinh ra, thế giới này đối với em chính là không công bằng như vậy..." Rồi lại bắt đầu nói bóng ma thời thơ ấu của mình, sau đó cuối cùng sẽ nói: "Nhưng mà, em không nỡ, nếu em chết anh phải làm sao bây giờ, em nợ anh quá nhiều, điều này làm cho em bừng tỉnh vô số lần từ trong ác mộng, mỗi lần đều mơ thấy anh một mình ở lại trên thế giới này, mà em vươn tay, lại không cách nào ôm lấy anh, đó là chuyện em không thể chịu đựng được..."

Biểu cảm đau khổ một chút, giọng nói giãy dụa một chút, sau đó lại dựa vào bề ngoài đẹp trai nổ trời, cùng với vẫn luôn dầm mưa che ô cho nàng, thật sự, cho dù là em gái nào cũng đều sẽ mềm lòng được không?

Hiện tại ngẫm lại, thật sự là trời sinh biết tán tỉnh, nhưng mà cô cũng đâu còn lựa chọn nào khác.

Nhưng mà, Viên Dã Tắc chỉ bỏ chạy.

Thôi Kiều còn có thể nói cái gì đây.

Bỏ chạy thì thôi đi, còn đi uống rượu? Sau khi say rượu thì gọi tên cô sao?

Anh ta đang nghĩ hai người bọn họ yêu đương cuồng nhiệt sao?

Hoàn toàn không có lòng cảm thông, được chứ?

Thôi Kiều vừa cười, vừa nói với Soái Soái: "Sau này mẹ sẽ tự tay dạy con trêu chọc em gái, tuyệt đối không nên học theo cha ruột của con."

Soái Soái giật giật yếm hứng dãi của mình: "Nha nha ~"

"Thật nghe lời."

........

Sáng hôm sau thức dậy mở cửa liền nhìn thấy Viên Dã Tắc râu ria lôm côm.

À, chờ đã. Một chiêu này hình như Diệp Nguyên Trạch cũng từng dùng qua.

Acc nhỏ đã sử dụng một lần rồi acc lớn còn muốn dùng lại một lần nữa. Đúng là nhàn tênh.

Thôi Kiều ầm một cái đóng cửa lại. Mắt không thấy tâm không phiền.

Buổi trưa, mở cửa thấy đối phương vẫn còn ở ngoài cửa.

"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Tâm tình Thôi Kiều có chút không khống chế được.

"Kiều Kiều, Kiều Kiều, anh muốn ở cùng một chỗ với em..." Viên Dã Tắc nói.

"Anh điên hay tôi điên vậy?" Thôi Kiều cười lạnh, quầng thâm nơi đáy mắt, bán đứng sự yếu ớt của cô.

Viên Dã Tắc nhẹ giọng nói: "Anh biết bạn trai của em đã ở cùng một chỗ với người khác..."

Người đàn ông này có thể nói chuyện không vậy? Nếu Thôi Kiều thật sự chỉ là một ngốc bạch ngọt thích Diệp Nguyên Trạch, như vậy khẳng định đã bị tức chết mất.

"Cho nên, anh đến thương hại tôi sao? Học Lôi Phong làm việc tốt?" Thôi Kiều nói: "Tôi không cần anh đáng thương."

Viên Dã Tắc nhìn vành mắt Thôi Kiều lại một lần nữa đỏ lên, hiểu được mình nói sai, vội nói: "Nhưng anh cần em thương hại..."

Thôi Kiều: "..."

Viên Dã Tắc gằn từng chữ nói: "Không có em, anh không biết nên sống như thế nào."